EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 177

“Cháu không tìm cách đánh lừa bác. Cháu cứ tưởng bác biết rồi…

chuyện chỉ có thế thôi. Cháu cứ tưởng bác chẳng bao giờ đả động đến nó là
vì bác phản đối toàn bộ chuyện này. Sự thực là như thế đấy, bác Ruth. Một
màn đối thoại và một vở kịch thì có khác gì nhau đâu chứ.”

“Chúng khác nhau một trời một vực đấy,” bà Ruth nói. “Kịch với chả

cọt chỉ là thứ tội lỗi thôi.”

“Nhưng vở kịch này nhỏ đến thế cơ mà,” Emily tuyệt vọng năn nỉ; và

rồi bật cười vị nghe giọng điệu này quá kỳ cục chẳng khác gì màn xin lỗi
của chị bảo mẫu trong cuốn tiểu thuyết Ngài Midshipman Easy. Khiếu hài
hước của cô thể hiện thẳng chẳng đúng chỗ chút nào, tiếng cười của cô đã
khiến bà Ruth nổi giận.

“Dù lớn hay nhỏ thì cháu cũng không được tham gia vào đó.”

Emily lại nhìn chằm chằm, mặt hơi tái đi một chút.

“Bác Ruth… cháu phải tham gia… vở kịch sẽ hỏng mất.”

“Thà để một vở kịch hỏng còn hơn để một linh hồn hỏng,” bà Ruth bật

lại.

Emily không dám cười. Nguy cơ trước mắt này quá nghiêm trọng.

“Bác đừng quá… quá… phẫn nộ như thế, bác Ruth.” – suýt nữa cô đã

dùng đến từ bất công. “Cháu rất xin lỗi vì bác không ủng hộ các vở kịch…
sau này cháu sẽ không tham gia nữa… nhưng bác chắc cũng thấy rõ tối nay
cháu phải tham gia.”

“Ôi chao, Em’ly yêu dấu, ta không ngờ cháu lại là nhân vật không thể

thiếu như thế đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.