EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 176

“Khi cháu xin phép ta tham gia vào buổi hòa nhạc này, cháu đã nói với

ta rằng đó là một tiết mục hội thoại,” bà Ruth lạnh lùng nói.

“Ơ… ơ… nhưng cô Aylmer đã quyết định thay nó bằng một vở kịch

nhỏ rồi ạ. Cháu cứ tưởng bác biết rồi, bác Ruth; thực lòng cháu cứ tưởng
bác đã biết. Cháu cứ đinh ninh là cháu đã nhắc lại với bác chuyện đó rồi.”

“Cháu nào có nghĩ đến chuyện gì đại loại như thế đâu, Em’ly; rõ ràng

cháu không cho ta biết tí gì vì cháu biết thừa ta sẽ không cho phép cháu
tham gia diễn một vở kịch.”

“Thật sự không phải như thế đâu, bác Ruth,” Emily nài nỉ, vẻ nghiêm

trang. “Cháu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ giấu giếm nó. Tất nhiên,
cháu không thích nói nhiều với bác về chuyện này vì cháu biết bác không
tán thành buổi hòa nhạc chút nào.”

Khi Emily nghiêm trang nói chuyện với bà Ruth, bà nhất quyết cho

rằng cô thực sự trơ tráo mặt dạn mày dày.

“Vụ này ăn đứt hết tất cả những vụ khác rồi đấy, Em’ly. Từ trước tới

nay ta vẫn luôn biết rõ cháu là kẻ ranh mãnh, nhưng thật không thể nào tin
nổi cháu lại có thể ranh mãnh đến mức này.”

“Chuyện này chẳng có chút xíu gì để gọi là ranh mãnh hết, bác Ruth!”

Emily nôn nóng nói. “Cháu có phải con ngốc đâu mà lại đi tìm cách giấu
giếm chuyện chúng cháu đang tập kịch trong khi cả Shrewsbury đều đang
bàn tán về nó. Cháu không hiểu tại sao bác lại có thể tránh được những bàn
tán về nó chứ.”

“Cháu đã biết rõ vì bệnh viêm phế quản nên ta chẳng cất bước đi đâu

được. Ồ, ta hiểu rõ mọi ngọn ngành rồi, Em’ly ạ. Cháu đừng hòng đánh lừa
được ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.