EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 243

“Ôi chao, nếu không phải cụ mà là bất cứ kẻ nào khác gọi tôi là đồ

ngốc, cụ ạ, tôi sẽ phát điên lên cho xem,” bà Hollinger nói, giọng nhuốm
chút chanh chua. Bà thắp sáng một cây đèn rồi dẫn hai cô gái lên lầu. “Hy
vọng hai cháu sẽ ngủ được. Ta khuyên hai cháu cứ quấn chăn vào đi, mặc
dù trên giường có khăn trải giường đấy. Hôm nay chúng đã được đem phơi
phóng hết rồi, cả chăn lẫn khăn trải giường. Ta nghĩ tốt hơn hết là đem phơi
phóng hết đi phòng khi phải tổ chức đám tang. Ta còn nhớ người nhà
Murray ở Trăng Non luôn chú trọng đến việc phơi phóng chăn nệm, vậy
nên ta mới nhắc đến chuyện này. Nghe trận gió kia kìa. Có lẽ chúng ta sẽ
nghe thấy sự tàn phá khủng khiếp mà cơn bão này gây nên. Ta sẽ chẳng lấy
làm ngạc nhiên nếu tối nay mái nhà này bị thổi tốc đi mất. Họa vô đơn chí.
Nếu giữa đêm mà nghe thấy tiếng ồn thì ta khuyên các cháu chớ nên lo lắng
làm chi. Nếu cánh đàn ông mà mang thi thể về nhà thì rất có khả năng
Clara sẽ hành xử như bị ma ám cho xem, thật tột nghiệp. Có lẽ tốt hơn hết
các cháu cứ khóa cửa vào. Thỉnh thoảng bà cụ McIntyre vẫn hay đi lang
thang khắp nhà đấy. Cụ ấy khá vô hại và nói chung vẫn tương đối tỉnh táo,
nhưng dùng gì thì chuyện đó vẫn khiến dân tình phải giật cả mình.”

Hai cô gái thấy nhẹ cả lòng khi cánh cửa đóng lại sau lưng bà

Hollinger. Bà là người tử tế, với tư cách hàng xóm làng giềng, những gì nên
làm bà đều làm, nhưng bà không hẳn là một người bầu bạn vui vẻ. Hai cô
gái nhận thấy mình đang ở trong một “căn phòng dành cho khách” bé tí hin
ngay dưới mái hiên thoai thoải, gọn gàng không chê vào đâu được. Phần
lớn không gian trong phòng đã bị chiếm dụng chom một cái giường lớn ấm
cúng, nhìn cứ như được sinh ra để làm chỗ cho người ta nằm ngủ vậy, và
tuyệt nhiên không có chút tác dụng trang trí gì cho căn phòng. Một cửa sổ
nhỏ lắp bốn ô kính, được che bởi tấm rèm muslin trắng tinh, bao bọc hai cô
gái tránh xa khỏi màn đêm lạnh giá bão dông đang giăng trên mặt biển.

“Eo ơi,” Ilse rung mình, chui ngay vào giường bằng vận tốc tối đa.

Emily nối theo sau, có phần chậm hơn một chút, quên béng mất khoản
khóa cửa. Vốn đã mệt rũ cả người, Ilse gần như đặt lưng xuống là ngủ ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.