EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 241

mọi người đều có chút lo lắng không yên; chỉ trừ bà cụ McIntyre. Từ trước
tới nay, chẳng thứ gì làm bà ấy lo lắng không yên cả. Kể ra thế cũng toosrt,
chỉ có điều tôi luôn có cảm giác dường như thế thì thật sắt đá quá. Tất
nhiên, bà ấy đâu phải người hoàn hảo. Nào, ngồi xuống ăn một miếng đi,
các cô gái. Các cháu nghe thấy tiếng mưa kìa chứ? Mọi người sẽ ướt sũng
cho xem. Tối nay họ chẳng thể tìm kiếm lâu hơn được nữa… chẳng mấy
chốc Will sẽ về nhà thôi. Tôi phần nào thấy sợ đấy… Clara rồi sẽ lại phát
điên phát dại khi ông ấy không về cùng bé Allan cho xem. Tối qua chúng ta
đến là khổ sở với cô ấy, thật tội nghiệp.”

“Giữa thế kỷ 19 thì một đứa trẻ làm sao mà mất tích được chứ,” cụ

Bradshaw nói – và giận dữ quá đâm mắc nghẹn giữa lúc đang uống cốc
nước nóng hổi.

“Không… giữa thế kỷ 20 cũng không,” bà Hollinger nói, vỗ vỗ vào

lưng ông. “Cụ lên giường ngủ đi thôi, cụ ạ. Cụ đã mệt rồi.”

“Ta không mệt và lúc nào muốn ta sẽ lên giường, Julia Hollinger.”

“Ôi chao, được rồi, cụ ạ. Cụ đừng có cáu kỉnh mà làm gì. Có lẽ tôi nên

mang một tách trà vào cho Clara. Có khi bây giờ cô ấy sẽ uống cũng nên.
Từ tối thứ Ba đến giờ cô ấy đã ăn uống gì đâu. Thử hỏi cứ thế thì phụ nữ
làm sao mà chịu nổi?”

Emily và Ilse cố gắng huy động hết cảm giác ngon miệng để ăn bữa

tối dưới ánh mắt soi mói ngờ vực của cụ Bradshaw và giữa sự bủa vây của
những âm thanh sầu não đang vọng ra từ căn phòng nhỏ bên trong.

“Tối nay lạnh giá ướt át… thằng bé ở đâu rồi… đứa con bé bỏng của

tôi đâu rồi?” một giọng phụ nữ rền rĩ, chất chứa nỗi thống khổ khiến Emily
đau đớn y như thể đó là cảm xúc xuất phát từ trong lòng cô.

“Người ta sẽ tìm thấy thằng bé sớm thôi, Clara,” bà Hollinger ai ủi

bằng giọng sôi nổi không chút thật tâm. “Chỉ cần cô kiên nhẫn là được…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.