EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 269

chuyện đó… và bác Elizabeth bảo lẽ ra tôi không nên sơ suất thế. Tôi sao!
Xin Chúa hãy ban cho con tính kiên nhẫn!”

“5 tháng Mười, 19…”

“Tối nay, bà Will Bradshaw đã đến thăm tôi. May mắn làm sao bác

Ruth lại đi vắng… Tôi nói may mắn làm sao vì tôi không muốn bác Ruth
phát hiện ra câu chuyện giấc mơ của tôi cũng như vai trò của nó trong việc
tìm thấy bé Allan Bradshaw. Đây có thể coi là ‘tẩm ngẩm tầm ngầm’, theo
cách nói của bác Ruth, nhưng dù ngấm ngầm hay không thì sự thực là tôi
không thể chịu nổi việc bác Ruth khịt mũi rồi băn khoăn không hiểu rồi tra
đi xét lại về sự cố đó.

“Bà Bradshaw đến cảm ơn tôi. Tôi thấy thật xấu hổ… vì, xét cho

cùng, tôi thì có liên quan gì đến chuyện đó chứ? Tôi không hề muốn nghĩ
cũng chẳng muốn nhắc đến nó. Bà Bradshaw nói hiện giờ bé Allan đã khỏe
lại, mặc dù phải mất một tuần sau khi được tìm thấy cậu bé mới có thể ngồi
dậy được. Bà ấy trông rất nhợt nhạt và sốt sắng.

“ ‘Thằng bé chắc hẳn đã bỏ mạng nếu cháu không xuất hiện, tiểu thư

Starr ạ… và cô hẳn cũng đã chết rồi. Cô không thể tiếp tục sống… không
biết… ôi, cô sẽ không bao giờ quên được những ngày kinh hoàng đó. Cô
phải đến đây, cố gắng nói ra được một phần nhỏ nhoi lòng biết ơn của cô…
buổi sáng hôm đó, lúc cô quay lại thì cháu đã đi mất rồi… cô có cảm giác
mình rất thiếu lòng hiếu khách…’

“Bà ấy khóc òa lên… và tôi cũng vậy… vậy là chúng tôi cùng nhau

gào thét ra trò. Tôi rất mừng và thầm cảm ơn trời đất vì Allan đã được tìm
thấy, nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ mong muốn nhớ lại cậu ấy đã được tìm
thấy bằng cách nào.”

“Trăng Non

“7 tháng Mười, 19…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.