EMILY TRÊN DẢI CẦU VỒNG - Trang 93

“ 'Tớ chỉ mong sao được lên tàu, dong buồm thẳng tiến ra ngoài kia...

ngoài... ngoài... tớ sẽ cập bờ ở nơi nào được nhỉ?'

“ 'Anticosti[1] chăng,' Ilse nói... theo tôi thấy có phần hơi quá thiếu

sức sáng tạo.

[1] Đảo Anticosti nằm ở Quebec, Canada.

“ 'Không đâu... không... tớ nghĩ là nơi chân trời góc bể cơ,' tôi mơ

màng nói. 'Một bờ biển xinh đẹp chẳng ai biết tới, nơi mưa chẳng bao giờ
rơi, gió chẳng bao giờ thổi. Có lẽ là quê hương của Gió Bắc nơi cậu bé
Diamond[2] từng đặt chân đến. Người ta có thể băng qua biển bạc, dong
buồm tiến về nơi đó trong một buổi tối như tối nay.'

[2] Trong tác phẩm Trên lưng Gió Bắc (At the back of the North

Wind) của nhà văn George MacDonald, cậu bé Diamond đã làm bạn với
ngọn gió Bắc và được bà đưa tới quê hương của bà, nơi không có khổ đau,
không có cái chết.

“ 'Tớ nghĩ nơi đó chính là thiên đường,' Ilse nói.

“Vậy là chúng tôi bàn luận về sự bất tử, và Ilse bảo cậu ấy sợ chuyện

đó lắm... sợ phải sống mãi mãi; cậu ấy bảo chắn chắn trăm phần trăm cậu
ấy sẽ chán ghét bản thân đến tột độ. Tôi thì bảo có lẽ tôi khá thích ý tưởng
của chú Dean về sự luân hồi... tôi không tài nào tìm hiểu được xem liệu chú
ấy có tin vào thuyết này hay không... và Ilse bảo có lẽ sẽ hay ho thật nếu
cậu dám chắc cậu sẽ được tái sinh làm một con người tử tế, nhưng nhỡ
không phải như thế thì sao?

“ 'Ái chà, với bất cứ hình thức bất tử nào thì cậu cũng đều buộc phải

chấp nhận mạo hiểm thôi,' tôi nhận xét.

“ 'Dù sao đi nữa,' Ilse nói, 'cho dù kiếp sau tớ được là chính mình hay

phải làm người khác thì tớ vẫn hy vọng mình sẽ không có cái tính khí nóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.