EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 114

“Dù sao đi nữa, tớ đoán hẳn là điều đó đã cứu mạng tớ. Nếu tớ đi

trên tàu Flavian… thế đấy, tớ đã không đi. Nhờ... điều gì nhỉ?

“Tớ sẽ sớm về nhà thôi. Sẽ bắt tàu Moravian - nếu cậu không

ngăn cản tớ lần nữa. Ngày xưa, tớ từng nghe một câu chuyện kỳ lạ về
cậu, Emily ạ - chuyện gì đó liên quan đến mẹ của Ilse. Tớ gần như đã
quên mất rồi. Cẩn trọng nhé. Ngày nay người ta không còn thiêu các
phù thủy nữa, tất nhiên rồi, nhưng dù sao đi nữa...”

Không, người ta không thiêu các phù thủy. Nhưng dù sao đi

nữa... Emily cảm thấy có lẽ với cô, đương đầu với cái cọc thiêu còn dễ
dàng hơn nhiều so với việc phải đối mặt với những chuyện đang chờ
phía trước.

II

Emily leo lên con đường đồi để gặp ông Dean ở Ngôi Nhà Tuyệt

Vọng như đã hẹn trước. Hôm đó, cô nhận được thư của ông, được viết
trên đường ông từ Montreal về, hẹn cô đến đó gặp ông lúc hoàng hôn.
Ông đang chờ cô trên ngưỡng cửa - háo hức, hạnh phúc. Bầy chim cổ
đỏ đang ríu ran êm ái trên cành linh sam, và bầu không khí buổi tối
thấm đẫm mùi nhựa thơm. Nhưng không gian xung quanh họ tràn
ngập những âm thanh tự nhiên kỳ lạ nhất, sầu não nhất và cũng khó
quên nhất - tiếng vỗ bờ bất tận từ khơi xa khẽ vang trong buổi chiều
thanh tĩnh của những con sóng lớn từ cơn bão tàn. Một âm thanh
chẳng mấy khi nghe được và luôn hằn sâu trong trí nhớ. Thậm chí nó
còn thê lương hơn cả tiếng gió đêm mưa - trong nó chất chứa sự tuyệt
vọng và nỗi đau thương của hết thảy mọi tạo vật. Ông Dean bước vội
lên để gặp cô, rồi đột ngột dừng lại. Khuôn mặt cô... đôi mắt cô...
chuyện gì đã xảy đến với Emily trong thời gian ông vắng mặt vậy?
Đây không phải Emily - cái cô gái xa lạ, trắng bệch trong ánh hoàng
hôn nhợt nhạt này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.