EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 119

“Mình không được vì chuyện này mà giữ mối hận thù với Dean -

như cụ Hugh Murray,” cô bối rối nghĩ. Nói to... “Nhưng em tha thứ...
em tha thứ cho chuyện đó, Dean ạ.”

“Cảm ơn em.” Ông ngước nhìn lên căn nhà xám nhỏ phía sau cô.

“Vậy là nơi này vẫn là Ngôi Nhà Tuyệt Vọng. Quả thực, đây chính là
số phận dành cho nó rồi. Có lẽ, cũng giống như con người, những ngôi
nhà cũng chẳng thể trốn thoát khỏi số phận dành cho nó.”

Emily rời ánh nhìn chăm chú ra khỏi ngôi nhà nhỏ mà cô từng

yêu... và vẫn còn yêu. Giờ thì nó sẽ chẳng bao giờ là của cô nữa. Nó
vẫn bị ám bởi bao bóng ma của những điều chưa bao giờ xảy ra.

“Dean... chìa khóa này.”
Ông Dean lắc đầu. “Cứ giữ lấy đi cho tới khi nào ta hỏi nhé. Nó

có ích gì với ta chứ? Có lẽ ngôi nhà sẽ được bán lại, nhưng như thế
chẳng khác nào báng bổ thánh thần vậy.”

Vẫn còn một chuyện nữa. Emily ngoảnh mặt, chìa bàn tay trái ra.

Ông Dean phải tháo chiếc nhẫn ngọc lục bảo đã được ông đeo vào. Cô
cảm thấy nó bị rút khỏi ngón tay cô, để lại một vòng tròn nhỏ lạnh giá
nơi từng được nó sưởi ấm làn da, giống như một cái vòng ma. Cô
thường xuyên cảm thấy nó chẳng khác gì một cái cùm, nhưng trong
lòng cô trào dâng một nỗi nuối tiếc đến kiệt quệ khi cô nhận ra nó đã
mất... vĩnh viễn. Và sự ra đi của nó còn kéo theo cả một thứ từng
khiến cuộc sống trở nên tươi đẹp suốt bao năm - tình bạn và sự đồng
hành tuyệt vời của ông Dean. Đã đánh mất nó... vĩnh viễn. Cô không
hề biết tự do lại có thể cay đắng đến nhường nào.

Khi ông Dean đã tập tễnh khuất khỏi tầm mắt, Emily trở về nhà.

Chẳng thể làm được gì khác. Và cô mang theo sự đắc thắng đầy giễu
cợt, rằng cuối cùng ông Dean cũng phải thừa nhận cô có khả năng viết
lách.

IV

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.