EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 129

CHƯƠNG 13

I

Emily đang ngồi đọc sách bên cửa sổ phòng riêng - một bài thơ

khác thường của Alice Meynell, “Thư từ một cô gái gửi tuổi già của
mình” - thì nghe thấy nó, và rùng mình đầy bí ẩn trước những dự báo
lạ kỳ của nó. Ngoài trời, hoàng hôn đang dần buông trên khắp khu
vườn Trăng Non lâu năm; và xuyên qua ánh chiều tà, tiếng huýt sáo
ngày xưa của Teddy vang lên rõ ràng trong rừng cây bụi nhà ông John
Ngạo Mạn, với hai nốt cao và một nốt thấp dài - tiếng gọi ngày xưa,
xưa lắm mà cậu thường dùng để gọi cô trong những buổi chiều tà
nhiều năm về trước.

Cuốn sách của Emily rơi xuống sàn nằm chỏng chơ. Cô đứng

dậy, xanh mét, mắt trợn tròn nhìn vào bóng tối. Teddy ở đó phải
không? Theo như dự kiến thì tuần sau cậu mới về, mặc dù tối đó Ilse
đã đang trên đường về rồi. Liệu có thể nào cô đã nhầm không? Liệu có
thể nào đây chỉ là do cô tưởng tượng ra mà thôi? Một con chim cổ đỏ
tình cờ nào đó cất tiếng gọi...

Nó lại vang lên lần nữa. Cô biết, đúng như cô đã biết ngay từ lần

đầu tiên, đây là tiếng huýt sáo của Teddy. Và đã lâu lắm rồi cô mới lại
nghe thấy nó. Cậu ở đó... đang chờ cô... gọi cô. Cô có nên đi không?
Cô cười thầm. Đi ư? Cô không có lựa chọn nào cả. Cô phải đi. Lòng
kiêu hãnh không thể kìm giữ cô, ký ức cay đắng về buổi tối cô đợi chờ
trong vô vọng tiếng gọi của cậu cũng chẳng thể níu những bước chân
vội vã của cô. Sợ hãi... tủi hổ... hết thảy đều bị lãng quên trong giây
phút cuồng dại ngây ngất này. Chẳng hề cho cô thời gian nhớ lại cô
chính là một người nhà Murray, chỉ tranh thủ liếc qua tấm gương, đảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.