EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 140

CHƯƠNG 14

I

“Chú chim dậy sớm sẽ bắt được... khát khao trong trái tim,”

Teddy nói, trượt xuống cạnh Emily trên bãi cỏ dài xanh ngắt êm như
nhung ven bờ hồ Blair.

Cậu bước đến êm như ru đến độ Emily không nghe ra động tĩnh

gì mãi cho tới tận khi nhìn thấy cậu, và cô không tránh được mà giật
mình đỏ bừng mặt - nhưng cô ước gì cậu không nhìn thấy. Cô đã thức
dậy từ sớm và bị choáng ngợp bởi một cảm xúc mà chắc chắn những
người họ hàng của cô sẽ nhìn nhận là một ham muốn đồng bóng được
ngắm mặt trời mọc và tìm cách hiểu biết thêm về Vườn Địa Đàng.
Vậy nên cô lẻn xuống cầu thang ở Trăng Non, băng qua khu vườn
mơn mởn cùng rừng cây bụi nhà ông John Ngạo Mạn để đến bên hồ
Blair, hòng gặp gỡ sự huyền bí của bình minh. Cô không mảy may
đoán được Teddy cũng lang thang quanh đây.

“Thỉnh thoảng, tớ thích xuống đây lúc mặt trời mọc,” cậu nói.

“Đây là cơ hội duy nhất để tớ được ở một mình vài phút. Chiều nào tối
nào bọn mình cũng đều dành hết cho những cuộc vui chơi điên rồ rồi,
trong khi mẹ tớ luôn thích có tớ ở bên cạnh trọn cả buổi sáng. Mẹ tớ
đã có sáu năm cô đơn khủng khiếp như thế cơ mà.”

“Tớ rất tiếc vì đã xâm phạm sự cô độc quý giá của cậu,” Emily

nói giọng cứng nhắc, bị ám ảnh bởi một nỗi sợ kinh khủng rằng có thể
cậu sẽ cho rằng cô biết rõ các thói quen của cậu và chủ tâm đến đây để
gặp cậu.

Teddy bật cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.