EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 182

người đều đang già dần. Bà Elizabeth đã gần bảy mươi. Và khi bà qua
đời, Trăng Non sẽ rơi vào tay Andrew. Khi ghé qua Trăng Non, đã có
không ít lần Andrew trưng ra bộ mặt ta đây là chủ sở hữu. Tất nhiên,
nói như thế không có nghĩa là anh ta sẽ đến sống ở đây. Nhưng nó
phải được giữ gìn cẩn thận phòng khi có ngày nào đó cần thiết phải
bán đi.

“Đã đến lúc chặt mấy cây dương Lombardy già cỗi kia đi rồi,”

một hôm Andrew nói với ông Oliver. “Ngọn cây càng ngày càng lùm
xùm phát kinh lên được. Dương Lombardy dạo này lỗi thời rồi. Và
còn cánh đồng vân sam non kia cũng nên tháo hết nước để cày thôi.”

“Cái vườn cây ăn quả lâu năm đó cũng nên phát quang đi,” ông

Oliver nói. “Nó là rừng rậm ấy chứ vườn cây ăn quả cái nỗi gì. Dù sao
đi nữa, cây cối già quá rồi cũng chẳng có ích gì hết. Chúng đáng bị
chặt hết đi. Ông Jimmy và bà Elizabeth lỗi thời quá thể. Họ chẳng
khai thác được một nửa tiềm năng kinh tế của cái trang trại này.”

Emily, nghe lỏm được câu chuyện này, siết chặt tay thành nắm

đấm. Chứng kiến Trăng Non bị phàm tục hóa, những cái cây lâu năm
yêu dấu thân thiết bị đốn hạ, cánh đồng vân sam mọc đầy dâu dại sắp
không còn tồn tại, vẻ đẹp như trong mơ của vườn cây ăn quả lâu năm
bị phá hủy, những con dốc và thung lũng nhỏ lưu giữ hết thảy thú vui
tinh thần từ quá khứ của cô thay đổi, biến dạng. Thật không tài nào
chịu đựng nổi.

“Nếu ngày xưa cháu cưới Andrew thì Trăng Non đã thành của

cháu rồi,” bà Elizabeth cay đắng nói khi phát hiện ra Emily đang khóc
vì những gì họ nói.

“Nhưng những thay đổi vẫn cứ xảy ra như thế thôi,” Emily nói.

“Andrew sẽ không nghe lời cháu. Anh ta tin rằng người chồng chính
là chủ nhân của vợ.”

“Đến sinh nhật tới là cháu hai mươi tư rồi,” bà Elizabeth nói.
Thì sao cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.