EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 185

“23 tháng Mười một, 19...

“Hôm nay là ngày thứ hai liên tiếp, cơn mưa mùa thu nặng nề

tuôn không ngớt. Thật ra, suốt tháng Mười một này, gần như ngày nào
trời cũng mưa. Hôm nay, chúng tôi không nhận được thư. Thế giới bên
ngoài chìm trong bầu không khí ảm đạm, cánh đồng ngập nước còn
cây cối ướt lướt thướt nhỏ nước tong tong. Sự chán nản u sầu đã len
lỏi chui vào tâm hồn tôi, tinh thần tôi, hút cạn sức sống và năng lượng.

“Tôi chẳng thể đọc, ăn, ngủ, viết hay làm bất kỳ chuyện gì khác,

trừ phi ép mình phải làm và rồi sẽ cảm thấy như thể mình đang cố
gắng hành động bằng đôi tay hay trí não của người khác, và chẳng thể
làm cho tử tế được. Tôi cảm thấy mình thật mờ đục, xơ xác và chẳng
chút hấp dẫn, tôi thậm chí chán chính bản thân mình.

“Cứ sống theo kiểu này thì tôi đến mọc rêu mất thôi!
“Đấy! Tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều sau khi giải tỏa chút xíu

cơn phẫn nộ. Nó đã loại bỏ một thứ gì đó ra khỏi cơ thể tôi. Tôi biết
trong cuộc đời mỗi người, không thể tránh khỏi có những ngày tuyệt
vọng và chán nản, khi hết thảy mọi thứ trên đời dường như đều mất
hết mùi vị. Ngày nắng chói chang nhất cũng vẫn có mây; nhưng người
ta không được quên rằng mặt trời luôn luôn hiện hữu ở đó.

“Thật dễ dàng để trở thành một nhà triết học... trên giấy!
“(Lại nữa: Nếu ta ra ngoài khi trời đang mưa lạnh, liệu nó có giữ

cho ta khô ráo để nhớ ra rằng ngay lúc đó mặt trời vẫn đang hiện
hữu?)

“Ái chà, may là chẳng có hai ngày nào giống nhau y như đúc!”

VI

“3 tháng Mười hai, 19...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.