EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 186

“Tối nay, hoàng hôn bão dông không yên tĩnh từ sau rặng đồi bạc

trắng giận dữ chiếu ánh sáng yếu ớt xuyên qua hàng dương Lombardy,
và những cành linh sam tối sẫm trong rừng cây bụi nhà ông John Ngạo
Mạn cứ thỉnh thoảng lại bị ném một cách đột ngột và u sầu vào từng
cơn gió mạnh. Tôi ngồi bên cửa sổ dõi mắt theo cảnh tượng này. Dưới
kia, giữa khu vườn, trời tối đen như mực và tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn
thấy những chiếc lá khô đang quay cuồng nhảy múa một cách huyền
bí trên khắp những con đường vắng bóng hoa. Những chiếc lá khô
đáng thương, tuy nhiên có vẻ như vẫn chưa chết hẳn. Trong chúng vẫn
còn đủ nguồn sinh lực rạo rực để khiến chúng thao thức khổ sở. Chúng
lắng nghe mọi tiếng gọi từ cơn gió vốn chẳng còn quan tâm đến chúng
nữa mà chỉ chơi đùa quái đản với chúng và không cho chúng nghỉ
ngơi mà thôi. Trong tôi cuộn lên nỗi thương tiếc cho những chiếc lá ấy
khi tôi quan sát chúng trong ánh chạng vạng đùng đục, kỳ quái, và
giận dữ - theo cái kiểu dỗi hờn suýt nữa khiến tôi bật cười - với cơn
gió không chịu để cho chúng được yên. Sao chúng - và cả tôi nữa - lại
phải bực mình với những cơn gió nồng nhiệt thoáng qua cứ khát khao
một cuộc sống đã phớt lờ chúng ta?

“Thậm chí đã lâu rồi tôi không nghe thấy tin tức gì từ Ilse. Cậu

ấy cũng đã quên tôi rồi.”

VII

“10 tháng Một, 19...

“Tối nay trên đường từ bưu điện về nhà - mang theo ba lá thư

chấp thuận - tôi đắm chìm trong vẻ đẹp mùa đông bao phủ quanh tôi.
Không khí vô cùng tĩnh mịch; mặt trời sà thấp tung những tia sáng mờ
tinh khiết màu hồng và màu đỏ ánh xanh lên khắp mặt tuyết, và vầng
trăng to bàng bạc đang nhòm ngó khắp núi Ngoạn Mục kia chính là
một người bạn thân thiết của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.