EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 187

“Ba lá thư chấp nhận khiến thế giới quan của ta trở nên khác biệt

như thế nào chứ!”

VIII

“20 tháng Một, 19...

“Giờ đây, đêm thật thê lương còn ban ngày xám xịt vắng bóng

mặt trời thật ngắn ngủi - Tôi làm việc và suy nghĩ cả ngày, rồi khi màn
đêm sớm buông xuống, nỗi sầu muộn choán hết tâm hồn tôi. Tôi
không thể diễn tả được cảm xúc này. Nó thật đáng sợ, tệ hơn bất kỳ
nỗi đau vật chất nào. Trong chừng mực tôi có thể diễn tả bằng ngôn
ngữ, thì cảm xúc đó là một sự mệt mỏi mênh mang đáng sợ, không
phải sự mệt mỏi của cơ thể hay trí não mà là của cảm xúc, sánh đôi với
nỗi sợ hãi đầy ám ảnh về tương lai, bất kỳ tương lai nào, ngay cả một
tương lai hạnh phúc đi chăng nữa, không những thế, sợ hãi hơn cả
chính là một tương lai hạnh phúc, vì trong cảm xúc kỳ lạ này, tôi
dường như cảm thấy muốn được hạnh phúc thì phải đòi hỏi nhiều nỗ
lực hơn, nhiều nghị lực hơn so với những gì tôi có. Kiểu tương lai dị
thường mà nỗi sợ hãi của tôi vẽ vời ra đó sẽ phải cần quá nhiều rắc rối
để được hạnh phúc, đòi hỏi quá nhiều nghị lực.

“Để tôi bày tỏ chân thành nhé - nếu không phải ở đâu thì ít nhất

cũng là trong cuốn nhật ký này. Tôi biết khá rõ vấn đề của tôi nằm ở
đâu. Chiều nay, tôi lục lọi cái rương cũ trên gác xép và tìm thấy một
xấp thư Teddy viết vào năm đầu tiên cậu ấy đến Montreal. Tôi còn ngu
ngốc đến độ ngồi xuống đọc hết một lượt. Đó quả là một hành động
điên rồ. Giờ tôi đang phải trả giá đây. Những bức thư như thế ẩn chứa
một quyền năng hồi sinh khủng khiếp. Tôi bị bủa vây bởi những tưởng
tượng đắng cay và những bóng ma không mời mà đến, thêm cả những
niềm vui nhỏ nhoi hồi chiếu từ quá khứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.