EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 189

dịu dàng rằng đừng để chúng bị ‘thổi tung ra ngoài’ lần nữa. Bác
Elizabeth thể nào cũng phát hoảng lên cho xem.

“Tôi lại cắm trả chúng vào trong bình. Đã là số mệnh thì chẳng

tài nào trốn được.”

XI

“2 tháng Hai, 19...

“Hôm nay, hoàng hôn giăng giăng sương mù trắng đục, và rồi

ánh trăng chiếu sáng. Một ánh trăng như thế chứ. Đêm nay, dường như
người ta có thể ngủ say sưa và mơ những giấc mơ hạnh phúc về khu
vườn, về khúc ca, về sự bầu bạn, đồng thời ngay trong giấc ngủ ấy,
vẫn cảm nhận được sự huy hoàng rực rỡ của thế giới trắng lóa ánh
trăng ngoài kia, vẫn nghe thấy tiếng nhạc khẽ khàng xa xăm văng
vẳng xuyên qua tâm trí, và từ ngữ từ đó mà được sinh ra.

“Tôi rón rén ra ngoài, một mình dạo bước xuyên qua thế giới

thần tiên huy hoàng đó. Tôi băng qua vườn cây ăn quả nơi những bóng
cây tối đen đổ tràn trên mặt tuyết, tôi leo lên ngọn đồi trắng lấp lóa
phủ kín những vì sao, tôi ẩn nấp bên những thân linh sam lờ mờ huyền
bí, bên những lối đi tĩnh mịch giữa rừng nơi bóng đêm đang lẩn tránh
ánh trăng, tôi tha thẩn qua một cánh đồng như trong mơ lẫn giữa màu
đen như mực và trắng như ngà. Tôi đã hẹn hò cùng một người bạn lâu
năm, Bà Gió. Và mỗi hơi thở là một bài thơ trữ tình, mỗi suy nghĩ đều
dạt dào thi tứ, tôi quay trở về, tâm hồn đã được gột rửa trắng tinh
thanh khiết trong cái bồn tắm vĩ đại trong suốt như pha lê của màn
đêm.

“Nhưng bác Elizabeth lại bảo nếu người ta bắt gặp tôi lang thang

một mình vào lúc khuya khoắt như thế thì thể nào họ cũng nghĩ tôi đã
phát điên rồi cho xem. Còn bác Laura bắt tôi uống một cốc nước lý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.