EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 192

từng vứt bỏ nó. Trong cơn gió đêm đó, nhiều âm thanh kỳ lạ đang la
hét bên khung cửa sổ nhỏ bé của tôi. Tôi nghe thấy trong nó vang lên
tiếng kêu của những nỗi buồn xưa cũ, tiếng than vãn của những nỗi
thất vọng xưa cũ, và những khúc ca không thực của những niềm hy
vọng đã chết. Gió đêm chính là một linh hồn lang thang của quá khứ.
Nó không dự phần vào tương lai, và bởi vậy, nó thật thê lương.”

XV

“10 tháng Tư, 19...

“Từ lâu lắm rồi, mãi đến sáng nay, tôi mới lại cảm thấy được là

chính mình như thế này. Tôi ra ngoài đi dạo loanh quanh trên núi
Ngoạn Mục. Sáng nay, một buổi sáng mù sương vô cùng tĩnh lặng và
êm ả, với bầu trời màu xám ngọc trai thật đẹp và hương mùa xuân
thấm đẫm không gian. Mỗi ngã rẽ, mỗi góc ngoặt trên con đường đồi
đó đều là một người bạn cũ của tôi. Và hết thảy mọi thứ đều trẻ trung
đến vô cùng. Tháng Tư chẳng thể nào già được. Những cây vân sam
non xanh mướt và thân thiện viền quanh đầu lá kim những hạt sương
như hạt ngọc trai.

“ ‘Cô là của tôi,’ biển cả réo gọi phía bên kia hồ Blair.
“ ‘Chúng tôi là một phần của cô ấy,’ những ngọn đồi nói.
“ ‘Cô ấy là chị của tôi đấy,’ một cây linh sam con vui tính nói.
“Chính lúc đang nhìn chúng, ánh chớp đã đến - khoảnh khắc

thiêng liêng quen thuộc suốt mấy tháng ảm đạm gần đây xuất hiện ít ỏi
đến mức đáng buồn. Liệu đến khi về già tôi có hoàn toàn đánh mất nó
không? Đến lúc đó, sẽ chẳng có gì là của tôi nữa ngoài ‘ánh ngày bình
thường’?

“Nhưng ít nhất sáng nay nó đã đến với tôi, và tôi cảm nhận được

sự bất tử của mình. Xét cho cùng, tự do là vấn đề thuộc về tâm hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.