EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 195

CHƯƠNG 20

I

Vào sinh nhật thứ hai mươi tư, Emily mở ra đọc lá thư cô đã viết

“từ bản thân năm mười bốn tuổi gửi tới bản thân năm hai mươi tư
tuổi”. Màn trình diễn này không hay ho thú vị như cô từng trông
ngóng. Cô ngồi một lúc lâu bên cửa sổ, tay nắm lá thư, dõi mắt nhìn
những ánh sao vàng vọt đang sà thấp phía trên rừng cây bụi cho đến
giờ vẫn theo thói quen mà đa phần bị gọi là rừng cây bụi nhà ông John
Ngạo Mạn. Cái gì sẽ bật ra khi cô mở lá thư đó đây? Một bóng ma của
thời thơ ấu? Của tham vọng? Của tình yêu đã tan vỡ? Của tình bạn đã
mất? Emily cảm thấy cô thà đốt đi còn hơn là đọc lá thư. Nhưng thế
thì thật hèn nhát. Người ta phải đối mặt với mọi thứ, thậm chí là
những bóng ma. Một cách đột ngột, cô cắt mở phong bì lôi lá thư ra
ngoài.

Một mùi hương thoang thoảng cũ kỹ bay ra cùng lá thư. Kẹp vào

giữa bức thư là mấy cánh hoa hồng khô - những cánh hoa khô cong
ngả màu nâu tan thành bụi khi cô chạm tay vào. Phải, cô vẫn còn nhớ
bông hồng đó - Teddy đã tặng nó cho cô vào một buổi tối khi cả hai
còn bé, và cậu vô cùng hãnh diện về bông hồng đỏ đầu tiên đã nở
trong bụi hồng nhỏ trong nhà mà ông Burnley cho cậu, phải nói là
bông hồng duy nhất từng nở trong bụi hồng đó. Mẹ cậu tỏ ra bực tức
trước tình yêu cậu dành cho cái cây nhỏ bé đó. Một tối, nó không may
bị hất rơi ra ngoài bệ cửa sổ vỡ tan. Cho dù Teddy có đoán hay biết bất
cứ mối liên hệ nào giữa hai sự tình đó thì cậu cũng chẳng bao giờ nói.
Emily cố hết sức gìn giữ bông hồng trong một cái bình nhỏ đặt trên
bàn học của cô; nhưng vào cái đêm viết bức thư này, cô đã lấy bông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.