EMILY VÀ NGÔI NHÀ KHÔNG CÒN TUYỆT VỌNG - Trang 197

“Bản thân ngày xưa

Ngốc nghếch của cậu.”

Emily cẩn thận cất bức thư đi.
“Đặt dấu chấm hết cho chuyện vớ vẩn này thôi,” cô nói giọng chế

giễu.

Rồi cô ngồi xuống ghế, ngả đầu lên trên bàn. Mười Bốn Tuổi bé

bỏng ngây thơ, hạnh phúc, mơ mộng và ngốc nghếch làm sao! Lúc
nào cũng đinh ninh rằng một điều lớn lao, tuyệt vời và đẹp đẽ nào đó
đang chờ sẵn trong những năm tháng trước mắt. Chắc mẩm rằng “núi
tím” nằm trong tầm với. Chắc mẩm rằng giấc mơ luôn biến thành sự
thực. Mười Bốn Tuổi ngốc nghếch, tuy nhiên lại biết cách sống hạnh
phúc.

“Tớ ghen tị với cậu,” Emily nói. “Giá như tớ chưa bao giờ mở lá

thư cậu viết, Mười Bốn Tuổi bé bỏng ngốc nghếch ạ. Hãy quay lại quá
khứ đã chìm trong bóng tối của cậu đi, đừng đến đây... chế giễu tớ. Vì
cậu mà tớ sẽ thức trắng cả đêm cho xem. Tớ sẽ thao thức cả đêm tự
thương cho chính mình.”

Tuy nhiên, những bước chân của định mệnh đã vang lên trên cầu

thang - mặc dù Emily những tưởng đó chỉ đơn thuần là tiếng chân của
ông Jimmy thôi.

II

Ông đến mang cho cô một bức thư, một bức thư mỏng, và nếu

không phải đang quá chú tâm với chính cô hồi mười bốn tuổi thì hẳn
Emily đã nhận ra đôi mắt ông Jimmy sáng rực như mắt mèo và sự
phấn khích khó lòng che giấu đang toát ra từ khắp người ông. Không
những thế, khi cô lơ đãng cảm ơn ông vì bức thư rồi sau đó quay trở
lại bàn làm việc, ông vẫn đứng trong hành lang tối ngoài phòng, kín

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.