EMMA - Trang 354

Cuối cùng Jane bắt đầu chơi đàn. Dù vài đoạn đầu cô chơi còn yếu, dần dà
chất lượng của chiếc đàn được phát huy. Chị Weston đã thích thú lúc trước,
bây giờ thích thú thêm lần nữa . Emma góp lời ca ngợi. Chiếc đàn cũng
được ngợi khen, với một ít ý kiến thiên vị cho phải phép.

Frank Churchill mỉm cười nói với Emma:
- Dù Đại tá Campbell có nhờ đến ai, người này đã chọn lựa đúng đắn. ở
Weymouth, tôi đã nghe nhiều người nói Đại Tá Campbell có trình độ
thưởng thức cao. Những nốt nhạc cao có âm thanh dịu ngọt cho thấy chiếc
đàn là đúng như ông và mọi người kỳ vọng. Cô Fairfax, tôi dám nói rằng
ông ấy hoặc cho chỉ thị chi tiết, HOẶc tự mình biên thư cho Broađwood.
Cô có nghĩ thế không?

Jane không quay lại nhìn. Cô không muốn nghe. Chị Weston đang trò
chuyện với cô.

Emmar khe khẽ nói:
- Thế là không công bằng . Tôi chỉ võ đoán thôi. Đừng làm cô ấy phân
tâm.
Anh mỉm cười lắc đầu, ra vẻ như thể anh không còn gì để nghi ngờ và
không muốn giữ kẽ. Rồi anh lại bắt đầu:
- Cô Fairfax, những người cô quen biết hẳn đang vui thú ở Ireland trong
dịp này. Tôi dám nói họ thường nghĩ đến cô, và tự hỏi đấy sẽ là ngày nào,
ngày mà chiếc đàn được mang đến đây. Cô có nghĩ giờ này đại tá Campbell
biết sự việc tiến triển như thế nào không? Cô có nghĩ đấy là do ông muốn
giao hàng ngay, hoặc ông chỉ đưa ra yêu cầu chung chung, đặt hàng mà
không đưa ra thời hạn, chỉ tuỳ theo sự thuận lợi?

Anh ngưng lại.

Không thể nào cô không nghe được. Cô đành phải đáp:
- Tôi không nghĩ ra được gì cho đến khi nhận được thư của Đại tá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.