EMMA - Trang 356

Emma ước gì anh đừng nói năng bộc trực, nhưng cô lấy làm thích thú, khi
liếc nhìn Jane Fairfax cô kịp nhận ra nửa nụ cười mỉm; khi thấy khuôn mặt
ửng đỏ cô nhận ra niềm vui thầm kín mà không cảm thấy thắc mắc về sự
thích thú của mình, càng không ân hận mình đã ngộ nhận về Jane. Cô Jane
Fairfax dễ mến, ngay thẳng này quả nhiên là đang ấp ủ tâm tư đáng bị
khiển trách.
Anh mang tất cả bản nhạc đến cho Emma, và hai người cùng xem qua.
Emma lợi dụng cơ hội này để thầm thì:
- Anh nói quá thẳng thắn. Cô ấy phải hiểu ý anh ra sao.
- Tôi mong cô ấy hiểu. Tôi muốn cô ấy hiểu tôi. Tôi không hề xấu hổ vì
ý nghĩ của mình.
- Nhưng tôi xấu hổ phần nào, và ước gì mình đã không nắm bắt lấy ý
nghĩ đó.
- Tôi vui vì cô đã nắm bắt, mà còn nói cho tôi nghe. Bây giờ tôi đã tìm
ra chìa khóa cho tất cả dáng vẻ và hành động của cô ấy. Để cho cô ấy tự
xấu hổ. Nếu sai trái, cô ấy tự nhận biết được.
- Tôi nghĩ cô ấy nhận biết.
- Tôi không nhận ra. Cô ấy đang chơi Robin Adair mà cô ấy rất thích.
Một lúc sau, chị Bates khi đi ngang qua cửa sổ nhận ra anh Knightley đang
trên lưng ngựa.
- Đúng là anh Knightley! Tôi phải nói chuyện với anh ấy nếu được, chỉ
để cảm ơn. Tôi sẽ không mở cửa sổ này kẻo quý vị bị cảm lạnh, nhưng tôi
có thể đi vào phòng mẹ tôi. Tôi tinh anh ấy sẽ vào khi biết có ai đang ở đây.
Thật là vui có quý vị gặp nhau như thế này. Nhà cửa chật chội của chúng
tôi rất hân hạnh đón tiếp!
Chị đã bước vào phòng bên khi vẫn còn đang mở miệng. Rồi chị mở cửa
sổ, gọi đến anh Knightley, và mọi người đều nghe mồn một tiếng của chị
như thể trong cùng một gian phòng.
- Anh khoẻ chứ? Anh khoẻ chứ? …rất khoẻ, cảm ơn anh. Rất cảm kích
anh đã cho đi nhờ xe tối hôm qua. Chúng tôi chỉ mới bắt đầu, mẹ tôi chỉ
mới sẵn sàng. Xin mời anh vào, anh cứ vào. Anh sẽ gặp vài người bạn ở
đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.