EMMA - Trang 358

Woodhouse và anh Frank Churchll nghe rõ từng lời. Và – anh càng cất
tiếng to hơn – tôi thấy cũng nên nhắc đến cô Fairfax. Tôi nghĩ cô Fairfax
khiêu vũ rất đẹp, còn chị Weston là người nhảy điệu đồng quê hay nhất ở
Anh Quốc, không có ngoại lệ. Bây giờ nếu các bạn của chị có lòng cảm
kích, họ sẽ nói cái gì đấy để đáp lại chị và tôi , nhưng tôi phải đi nên không
thể nghe được.
- Ôi chao! Anh Knightley, anh nán lại một tí, có một chuyện quan trọng
– gây sốc! – Jane và tôi đều cảm thấy sốc vì mấy quả táo!
- Có việc gì thế?
- Cứ nghĩ đến việc anh đã gửi cho chúng tôi hết cả mớ táo còn lại! anh
bảo anh có nhiều, nhưng bây giờ anh không còn gì cả. Chúng tôi thực sự bị
sốc! Bà Hodges có thể tức giận. William Larkins đã nói với chúng tôi ở đây
về việc này. Đáng lẽ anh không nên làm như thế, đúng là không nên.À!
Anh ấy đã đi. Anh không bao giờ chấp nhận được cảm ơn. Nhưng tôi nghĩ
đáng lẽ anh ấy nên lưu lại, và tiếc là đã không nói đến…À – co bước vào
trở vào căn phòng – tôi đã không giữ anh ấy lại được. Anh Knightley
không thể dừng bước. Anh ấy đang đi Kingston. Anh ấy hỏi tôi cần gì
không…

Jane nói:
- Vâng, mọi người đã nghe anh ấy tử tế muốn giúp, mọi người đã nghe
tất cả.
- Ôi trời! Vâng, cháu yêu ạ, cô biết cháu có thể nghe bởi vì cháu biết
mà, cửa cái đang mở, và cửa sổ đang mở còn anh Knightley nói to tiếng.
Chắc chắn là cháu đã nghe tất cả. Anh ấy nói "Chị có nhờ gì không"" nên
tôi chỉ nói …Ôi chao! Cô Woodhouse, cô phải ra về à? Cô chỉ mới
đến….cô thật tử tế.

Emma thấy đã đến lúc nên về nhà, chuyến thăm viếng kéo dài quá lâu. Khi
cô xem đồng hồ, gần trọn buổi sáng đã trôi qua, thế nên chị Weston và anh
Frank Churchill cũng muốn từ giã, chỉ có thể đi cùng hai cô gái tới cổng
nhà Hartfield rồi họ trở về Randalls.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.