ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 265

hát thật trong trẻo, thật ngọt ngào và cũng thật thê lương như lời ca của
khúc hát:

Hát Giang! Hát Giang!

Vì đâu mà nhỏ lệ?

Để tiếng tiêu sầu chạnh lòng nhân thế

Vì đâu mà quạnh quẽ

Để tiếng hát buồn trăn trở khách hồng nhan.

Ơ... Đời đa đoan!

Ớ... Tình đa đoan!

Tài hoa chết giữa cô đơn

Phù dung rũ cánh... Ơ... Ơ... lầu son úa tàn...

Tiếng hát vừa dứt, một cô gái trong chiếc áo lụa dài màu hoàng yến có

tấm the trắng thật mỏng khoác qua vai, mái tóc đen tuyền búi cao bằng
những chiếc trâm vàng đính những hạt minh châu nhỏ lóng lánh dưới ánh
đèn, trên tay ôm một chiếc đàn tỳ bà, từ nơi ô cửa nhẹ nhàng bước ra sân
khấu. Tiếng vỗ tay vang lên rõ to từ chiếc bàn lớn kê sát sân khấu. Rồi như
một hiệu ứng dây chuyền, những tiếng vỗ tay lan ra khắp tầng trên tửu lầu,
xuống đến cả tầng dưới. Bằng những bước uyển chuyển, cô gái đi quanh
sân khấu một vòng rồi dừng lại trước chiếc ghế đặt giữa sân khấu, nhún khẽ
hai chân cúi chào khán giả. Dáng người yểu điệu, cử chỉ duyên dáng đáng
yêu khiến cho mọi người như nín thở dõi theo. Những tiếng vỗ tay lại vang
lên mạnh hơn, như những tràng pháo nổ ran khắp nơi. Chờ cho tiếng vỗ tay
ngớt lại, cô gái cất tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.