ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 1 - Trang 359

nghèo khó, hèn mọn cả. Chỉ là số phận đẩy đưa họ mà thôi. Họ đã không
muốn thì không có tội. Những ai coi rẻ họ mới là người có tội.

Công chúa rót đầy hai chung rượu. Nàng uống cạn một chung:

- Chung rượu này tôi uống để tạ tội.

Văn Hiến vẫn để nguyên chung rượu. Bạch y công chúa hỏi tới:

- Công tử không uống tức là không xóa tội cho tôi chứ gì?

Văn Hiến mỉm cười:

- Tôi đâu có quyền bắt tội công chúa, làm sao xóa?

- Nếu vậy thì tôi tự giác nhận tội vậy. Công tử không thể uống để cho

tôi nhẹ lòng sao?

- Vậy thì tôi xin uống.

Chàng nâng chung uống cạn. Công chúa nhìn chàng nhắc:

- Công tử còn chưa trả lời câu hỏi của tôi lúc nãy.

Văn Hiến không biết nàng cố ý hỏi đến sở học của mình để làm gì,

chàng ngần ngừ một chút rồi đáp qua loa:

- Cho nên mới nói tôi chỉ là một kẻ quê mùa vô tích sự.

Công chúa phì cười. Nụ cười tươi trên môi càng làm cho khuôn mặt

nàng thêm phần rạng rỡ:

- Công tử khéo nói lắm. Thôi được! Tôi nghe thiên hạ ở Thuận –

Quảng ca ngợi tài thi phú của công tử còn hơn cả Tào Thực, Vương Bột
năm xưa. Đêm nay trăng đẹp quá, công tử có thể ứng khẩu một bài không?
Như công tử đã làm trên sông Thu Bồn hôm trước đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.