ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 301

Chàng đưa tay cho nàng đeo chiếc nhẫn chữ bách vào. Họ là anh em

từ lúc Hiền Nhi còn bé. Sự thân mật đã có từ lâu, nay thành vợ chồng, sau
giây phút e thẹn ban đầu, sự thân thiết xưa trở lại càng làm cho hương vị ái
ân của đêm tân hôn thêm nồng thắm.

***

Buổi trà sáng hôm sau mọi người hãy còn ngây ngấy vì men rượu,

riêng chú rể Trương Văn Hiến, trên nét mặt phảng phất cả chút men tình.
Sau khi Hữu Dụng và Đỗ Trọng từ biệt ra về, Trương Văn Hạnh nói với
Văn Hiến:

- Người xưa vẫn mong đạt đại đăng khoa (đỗ khoa bảng) trước rồi mới

nghĩ đến chuyện tiểu đăng khoa (lập gia thất) sau. Chú vì không thích công
danh ràng buộc nên chẳng màng đến khoa bảng, bỏ chuyện đại đăng khoa
để thành toàn việc tiểu đăng khoa. Mỗi người mỗi chí hướng khác nhau nên
anh cũng xin chúc mừng chú. Duy có điều lúc này xã tắc sắp lâm nguy,
mong chú đem tài năng của mình ra giúp nước, vừa khỏi uổng phí tài trai
lại vừa tạo phúc cho đồng bào. Chú nghĩ sao?

Văn Hiến nói:

- Em cũng đã nghĩ đến việc ấy, có điều anh cho em thêm một thời gian

nữa. Nhưng nói trước, em chỉ giúp anh với tư cách một người thân. Em
không muốn bị ràng buộc bởi chức tước.

- Chú thật giống thúc phụ lúc xưa, coi quan tước như sợi dây trói mình

vậy. Không sao, anh lúc nào cũng mong có chú bên cạnh giúp sức, càng
sớm càng tốt. Nói ra e đụng chạm đến Dục huynh đây nhưng tình thế hôm
nay phủ Chúa thật đã lâm nguy vì nạn cường thần rồi.

Tôn Thất Dục nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.