ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 380

Hắn dẫn Trần Lâm ra nhà xí sau động đá, tay cầm đao đứng canh.

Trần Lâm đi ngoài xong thì lại kế bên hắn hỏi:

- Hôm nay trại có gì mà vui quá vậy đại ca?

- Đại vương vừa cướp được một chuyến hàng lớn. Mày ngu quá, chịu

làm đệ tử của đại vương đi thì sẽ được sung sướng, làm phách chi cho khổ
thân hả con?

- Tiểu đệ nghĩ lại rồi. Mai tiểu đệ sẽ bái ông ta làm sư phụ.

- Vậy mới là khôn đó con. Tao khỏi phải canh chừng mày nữa. Đi vô!

Trần Lâm bỗng chỉ tay về phía núi nói lớn:

- Đại ca nhìn kìa, cái gì kia vậy?

Tên lâu la đưa mắt nhìn theo ngón tay Trần Lâm chỉ nhưng hắn không

thấy gì cả. Hắn định quay lại hỏi thì đã trúng một nhát dao từ sau lưng đâm
tới ngay tim ngã xuống tắt thở. Trần Lâm rút vội cây dao về rồi nhắm
hướng ngọn núi cao mà đâm đầu chạy thẳng một mạch. Khi chạy được một
lúc khá lâu thì có tiếng bọn cướp la lối đuổi theo, chắc là chúng đã phát
hiện tên gác tù bị giết. Trần Lâm cắm đầu cắm cổ chạy. Nó nghĩ khi thoát
được vào núi cao rừng rậm rồi thì bọn cướp sẽ khó tìm gặp hơn. Đến chân
núi, nó phát hiện ra một khe núi liền chạy mải miết vào trong đó. Khe núi
mỗi lúc mỗi hẹp dần, thân hình bé con như nó có chỗ phải rất khó khăn mới
len qua được. Tiếng bọn cướp dần dần im bặt, không còn nghe thấy nữa
nhưng nó vẫn tiếp tục len lỏi đi sâu vào.

Khe núi dài không biết bao nhiêu mà tính. Trời sập tối dần, lòng khe

đen như mực, khí lạnh bắt đầu tỏa ra làm cho nó run lên cầm cập. Tin chắc
bọn cướp đã bỏ về, không đuổi theo nữa nên nó nằm lăn trên một tảng đá
giữa khe núi, ngước mặt lên trời thở dốc. Hai vách núi sừng sững thẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.