ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 412

- Thì chịu khó lo lót thôi. Thằng nhỏ tới thì lo ít, ông lớn xuống thì lo

nhiều. Im mẹ cái mõm tụi nó hết liền. Còn dân đen hả? Nếu mày nhìn thấy
chồng sổ nợ thuế của bà con mình ở đây mày té xỉu liền. Đồng tiền bây giờ
mất giá lắm, bà con mình làm lúa, mùa trúng có dư chút đỉnh đem bán được
mấy trăm quan tiền kẽm vác muốn còng cả lưng nhưng về mua không được
thứ gì cho đáng giá cả. Chưa kể mấy năm mất mùa thua trắng thì ôm cái
bụng đói mà la trời không thấu. Có dịp mày xuống vùng chợ An Thái hay
ghé phủ lỵ Quy Nhơn mà coi, ăn mày bây giờ nhan nhản, đa số họ từ Đàng
Ngoài chạy vào. Đàng Trong mình cũng bắt đầu sản xuất ăn mày rồi đó. Cả
ăn cướp nữa chứ.

Lía thở dài, ánh mắt long lên tia uất hận:

- Rốt cuộc đám dân đen bọn mình là khổ nhất.

Bưu bỗng chen vào:

- Cục cứt lăn từ trên cao xuống, đó là qui luật tự nhiên mà.

Lía hỏi:

- Tại sao tự dưng đang yên ổn lại trở nên loạn xà ngầu vậy?

Nhạc ngước mặt nhìn lên vầng trăng, giọng nhỏ lại chỉ đủ bốn người

nghe:

- Trăng khuyết rồi lại tròn, tròn rồi lại khuyết. Làm như vầng trăng của

phủ Chúa đã bước sang ngày hăm mốt, hăm hai nên bắt đầu khuyết đi. Mà
nguyên nhân chính chỉ tại ở một người: quan ngoại tả Trương Phúc Loan!
Dân gian gọi lão là Trương Tần Cối. Dối chúa, tham lam, lũng đoạn, phe
cánh, quyền hành... không thiếu một tật xấu nào. Một người mà có thể làm
khổ hàng vạn người, hắn ta quả đáng để mình nể sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.