ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 458

Muội Nương nghe chàng xác nhận mình là Lía, người hiệp sĩ mà nàng

đã hâm mộ danh tiếng từ lâu thì trong lòng chợt thấy ấm áp kỳ lạ. Tuy vết
thương làm cho nàng đau đớn nhưng niềm vui kỳ ngộ này khiến nàng có
cảm giác dễ chịu vô cùng. Nàng ngồi trên lưng ngựa, lưng tựa vào lòng
chàng trai trong mộng, sự cọ xác tạo cho nàng một cảm giác thật êm đềm.
Nàng bỗng đỏ mặt tự thẹn với chính mình. Nàng vội nhắm mắt lại, cuối
cùng sự mệt mỏi đã khiến nàng ngủ quên trong lòng của Lía. Mặt trời vừa
khuất núi thì cả hai cũng về đến Châu gia trang. Con Bạch mã vừa vào đến
cổng đã có tiếng người la lớn:

- Tiểu thư về rồi kìa! Trời ơi tiểu thư bị thương à?

Lía bế ngang lưng Muội Nương, tung người nhảy xuống ngựa. Chàng

nói với người đàn ông vừa hô hoán:

- Tiểu thư bị thương nặng lắm, mau vào báo với trang chủ.

Người nọ nghe nói vội quay người chạy nhanh vào trong. Phút chốc

đã có nhiều người từ trong gian nhà lớn chạy ra, đi đầu là một người đàn
ông tuổi ngoài năm mươi, phong thái vừa thanh cao vừa uy dũng. Cạnh ông
ta là một phu nhân với vẻ mặt vô cùng lo lắng theo sau là bốn người thanh
niên lớn hơn chàng độ chừng vài ba tuổi. Muội Nương đã tỉnh lại, vừa thấy
người nhà đã lên tiếng gọi:

- Cha! Mẹ!

Gọi xong bỗng dưng nước mắt nàng trào ra, vẻ cương liệt như đã biến

đâu mất. Người đàn ông chính là Châu Doãn Thành, ông ta chắp tay xá Lía
nói:

- Đa tạ hiệp sĩ đã có ơn cứu mạng cho tiện nữ. Văn Tiếp, mau bế em

vào nhà! Doãn Chữ coi thương thế nó ra sao. Mời hiệp sĩ vào uống chén trà
nghỉ ngơi, con bé ngỗ nghịch này chắc đã làm phiền hiệp sĩ nhiều lắm rồi
phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.