ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 2 - Trang 97

Lý Văn Quang dừng lại, quay phắt người nhìn Dung Dung, hỏi bằng

giọng gay gắt:

- Làm sao con biết chuyện đó?

Dung Dung đứng lên nức nở:

- Muốn người ta không biết thì đừng bao giờ làm. Cha giấu cả thiên hạ

làm sao được.

- Con im đi! Đã bảo đừng dây vào việc làm của cha mà!

Ông giận dữ quay lưng bước ra ngoài rồi đóng mạnh cửa lại đánh sầm

một tiếng. Dung Dung chán nản, nặng nề thả người ngồi xuống ghế, gục
đầu lên bàn khóc tấm tức. Bên ngoài, mưa vẫn nặng hạt. Văn Hiến nghe lén
nãy giờ, lúc này lại nhìn thấy đôi vai nàng rung lên từng chập thì trong lòng
không khỏi thương xót. Ông trời trêu ngươi nên đem một tâm hồn cao đẹp
như nàng đặt vào trong một gia đình có quá nhiều tham vọng để rồi đẩy
nàng vào một hoàn cảnh trớ trêu. Văn Hiến muốn nhảy vào phòng an ủi
nàng đôi câu nhưng lại không dám làm kinh động sẽ lỡ việc do thám đêm
nay. Chàng nhìn theo hướng đi của Lý Văn Quang, quyết định tung mình
lên mái nhà, phóng đến một gian phòng khác. Chàng phát hiện ở mái bên
kia, Hồng Liệt cũng đang thòng người quan sát.

Gian phòng khá rộng, có một bộ bàn dài với hơn mười chiếc ghế

chung quanh. Đặt giữa phòng, đầu bàn là một chiếc ghế thái sư có chạm
hình một con rồng uốn khúc quanh lưng tựa, hai thanh gác tay chạm hai
đầu rồng đang ngậm trái châu. Trên hai dãy ghế đã có tám người đàn ông
và một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, nét mặt xinh đẹp đang ngồi ở đó.
Khi thấy Lý Văn Quang bước vào, tất cả đều đứng lên cung kính nói:

- Chào đại vương!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.