ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 43

- Mặc họ! Mình lại chung vui với mấy chú đi.
Hai người trở lại bàn tiệc. Trần Lâm sực nhớ ra Phan Sinh nên vội nói:
- Để anh giới thiệu với Tiểu Hồng người bạn của anh. Một tay xứng danh
“diệu thủ” với nét họa tuyệt vời, bụng lại đầy một bồ văn chương, thi phú.
Hai người nói chuyện sẽ tương đắc lắm đấy.
Chàng kéo Phan Sinh ra giới thiệu với Tiểu Hồng. Phan Sinh ôm quyền
nói:
- Chào Tiểu Hồng, không lần nào gặp tôi mà Trần Lâm không nhắc đến cô.
- Anh Phan Sinh nói thật hay là đang nói bênh cho anh Lâm đó? Hai anh ở
gần nhau à?
Phan Sinh đưa tay chỉ về dãy núi Bà xa xa hướng Tây Bắc nói:
- Nhà tôi ở dưới chân núi kia, Trần Lâm thì ở lưng chừng núi, trong ngôi
Linh Phong tự.
Tiểu Hồng tròn xoe đôi mắt, nàng vờ làm mặt giận:
- Hai người ở đó à? Vậy mà hơn sáu năm nay không hề ghé về đây lấy một
lần. Anh Lâm nói đi, tại sao vậy?
Trần Lâm bối rối đáp:
- Xin lỗi Tiểu Hồng, thầy anh chỉ có một mình anh coi sóc, người lại rất ít
khi cho anh xuống núi vì sợ anh xao lãng việc học. Giờ đã trở về rồi, đừng
trách anh nữa.
Tiểu Hồng nhìn thấy Trần Lâm lúng túng thì phì cười:
- Tiểu Hồng chỉ hỏi vậy thôi, không trách anh đâu. Anh về lần này ở lại với
cậu Trung và theo đoàn thuyền luôn hả? Đừng bỏ đi nữa nhé.
- Anh cũng chưa nói chuyện được với chú Trung. Việc đó tính sau. Hai
người cứ nói chuyện với nhau đi, anh phải uống thêm cùng mấy chú vài
chung rượu mừng nữa đã. Họ đang chờ.
Tiểu Hồng quay sang Phan Sinh hỏi:
- Anh Lâm nói anh có đôi tay diệu thủ và thổi sáo chẳng kém gì Trương
Chi, anh dạy cho Tiểu Hồng đi. Từ bé Tiểu Hồng đã rất thích thư họa và âm
nhạc.
Phan Sinh mỉm cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.