ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 46

Bồ đề bản vô thụ - Bồ đề vốn chẳng cây
Minh cảnh diệc phi đài - Gương sáng chẳng phải đài
Bổn lai vô nhất vật - Xưa nay không một vật
Hà xứ nhạ trần ai? - Nơi nào dính bụi trần?
Tiểu Hồng thấy sự khác biệt giữa hai người rồi chứ? Cũng giống như kiến
thức của tôi nói ra và sự tâm lĩnh của Tiểu Hồng vậy.
Tiểu Hồng bật cười, tiếng cười của nàng trong như pha lê và hồn nhiên như
đứa trẻ:
- Anh Phan Sinh thật khéo ăn nói làm mát lòng người. Ở bên cạnh anh lâu
ngày chắc Tiểu Hồng sẽ mập phì lên vì mát dạ quá. Thôi, chúng ta lại kéo
anh Lâm về nhà đi, Tiểu Hồng rất nóng lòng được nhìn nét bút và nghe
tiếng sáo của anh Phan Sinh.
Hai người gọi Trần Lâm. Họ đi bộ, Trần Lâm dắt con ngựa của Tiểu Hồng
cưỡi ra lúc nãy. Trần Lâm hỏi:
- Tôi nói có đúng không? Hai người rất tâm đắc khi nói chuyện với nhau
phải không?
Tiểu Hồng nói:
- Anh Phan Sinh phải làm thầy dạy học cho một đứa học trò ngu dốt nên
anh ấy đang khổ sở vô cùng đấy.
Phan Sinh cười nói:
- Cô học trò này mà liệt vào hàng dốt thì thế gian này toàn là một lũ đại dốt
không thôi.
Tiểu Hồng lại bật cười. Trần Lâm liếc nhìn cô bạn gái thuở nhỏ, nay đã trở
thành một tiểu thư xinh đẹp. Nghe chú Lê Trung nói, nàng thừa hưởng nét
đẹp cao quí của mẹ nàng ngày xưa. So với Đại Hồng thì đúng là mỗi người
mỗi vẻ. Đại Hồng sắc sảo, quyến rũ, khêu gợi bao nhiêu thì Tiểu Hồng
đoan trang, khả kính bấy nhiêu. Một người sinh ra để mê hoặc lòng người,
còn một người để cho người khác phải tôn thờ và kính trọng. Bỗng nghe
Tiểu Hồng nói:
- Nãy giờ mải mê học tập mà chưa nghe anh Lâm nói về quãng thời gian
sáu năm qua của mình. Anh kể nghe đi.
Trần Lâm bèn kể vắn tắt mọi việc cho nàng nghe. Tiểu Hồng buồn bã nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.