ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 48

- Cũng không thường lắm. Anh làm gì mà ngồi đây một mình, bỏ Tiểu
Hồng ở nhà với chàng thư sinh đó vậy?
- Tôi thấy Tiểu Hồng và Phan Sinh say mê nói về những đề tài thi họa, âm
nhạc, tôi vốn rất dốt những thứ đó nên để cho họ đàm luận với nhau. Bao
nhiêu năm ở trên núi cao, nhớ biển vô cùng nên ra đây ngồi ngắm cho thỏa
thích vậy mà. Chị ngồi đi.
Đại Hồng không ngồi, nàng đứng nhìn biển cả mênh mông. Biển chiều với
những làn sóng nhỏ phản chiếu ánh nắng vàng lấp lánh như hàng ngàn hạt
minh châu thả trên mặt nước. Gió biển thổi vào nhè nhẹ khiến mái tóc nàng
bay bay trong gió, dưới bóng chiều trông nàng diễm lệ vô song. Bỗng nàng
lên tiếng:
- Biển hôm nay đẹp quá!
- Với tôi, biển Quy Nhơn lúc nào cũng đẹp.
- Sáu năm nay anh ở đâu mà không thấy biển?
- Tôi ở trên núi, hàng ngày chỉ có thể nhìn thấy biển ở tít xa chứ không
nghe được tiếng sóng vỗ và hít thở mùi biển mặn như ở đây.
- Anh làm gì trên núi mà đến sáu năm không xuống đồng bằng?
- Học.
- Học chữ để đoạt trạng nguyên làm phò mã à?
- Không, học võ, học thuốc.
- Anh trở về với đoàn thuyền của cậu Trung luôn chứ?
- Tôi chưa biết.
- Chứ anh định thế nào?
- Làm trai phải góp mặt với thiên hạ, nếu suốt đời theo thuyền làm thủy thủ
tôi thấy có chút phí phạm.
- Như vậy anh sẽ ra đi nữa à?
- Tôi chưa có dịp nói chuyện với chú Trung. Dù sao chú ấy và đoàn thuyền
cũng đã nuôi lớn tôi từ lúc còn bé.
- Đã nghĩ vậy sao còn định đi?
- Tôi còn chưa quyết. Có ở cũng chỉ một thời gian thôi.
Đại Hồng buông tiếng thở dài. Nàng bước đến ngồi lên tảng đá hướng ánh
mắt xa xăm. Im lặng một lúc nàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.