ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 50

Đại Hồng quay mặt nhìn ra biển, giọng như hờn giận:
- Anh đi đi!
Trần Lâm ngạc nhiên hỏi:
- Đại Hồng không về luôn sao?
- Không!
- Tối rồi, ngồi một mình ở đây không tiện đâu.
- Tôi tự biết lo. Anh đi đi.
Giọng nói và nét mặt của nàng đã khác hẳn lúc nãy. Trần Lâm nghĩ thầm
nàng lại trở về với bản tính ương bướng cố hữu rồi. Chàng nài nỉ:
- Tối thế này tôi làm sao để Đại Hồng ở lại một mình được. Chúng ta cùng
về đi. Tôi năn nỉ mà.
- Ai mượn anh lo cho tôi? Tôi đâu còn bé bỏng như lúc xưa mà anh sợ.
Trần Lâm đứng lên nói:
- Đã vậy tôi về trước nhé. Cẩn thận khi xuống núi. Nghe nói bọn cướp
Ngưu Ma Vương thường hay lảng vảng vùng này lắm đó.
- Anh cứ đi đi!
Trần Lâm không nói thêm nữa, chàng lên ngựa rồi thong thả xuống núi.
Trăng thượng tuần đã bị che khuất bởi một đám mây đen lớn giăng ngang
bầu trời, bóng tối bắt đầu phủ trùm vùng biển vắng, chỉ còn tiếng sóng vỗ rì
rào dưới chân đồi. Chàng vốn biết bản tính Đại Hồng rất bướng bỉnh, càng
năn nỉ nàng càng không nghe theo. Vì vậy chàng giục ngựa chạy thẳng
không hề quay đầu lại.
Đại Hồng thấy Trần Lâm bỏ đi một mạch không thèm ngoái nhìn lấy một
lần thì lòng ức lắm. Nàng định ngồi thêm lát nữa cho cơn giận lắng xuống
nhưng bóng tối mỗi lúc dày đặc, lại nghe Trần Lâm nhắc tới bọn cướp hung
dữ Ngưu Ma Vương, nàng chợt rùng mình sợ hãi, vội vàng leo lên ngựa
chạy xuống núi rồi phóng nhanh về nhà. Đã quá quen với sự chiều chuộng
của Lý Vân Long và mọi người chung quanh, nay bị tên Tiểu Lâm Nhi
đáng ghét bỏ rơi, nàng cảm thấy hụt hẫng lắm. Cơn giận trào dâng như
muốn bóp nghẹt trái tim nàng. Ngựa của Đại Hồng vừa phóng qua khỏi khu
rừng dương trên bãi cát một quãng khá xa, Trần Lâm từ bên trong rừng
thúc ngựa chạy theo sau nàng, lắc đầu mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.