ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 3 - Trang 54

- Xảo ngữ! Đã vậy tôi sẽ tự làm què chân mình để anh bị đày xuống mười
tám tầng địa ngục luôn.
Trần Lâm giải huyệt trên chân nàng, nói đùa:
- Sáng sớm mai tôi sẽ lập tức bỏ trốn khỏi xứ này để ông trời khỏi tìm ra.
Chừng đó ổng sẽ bắt Đại Hồng đi thay, đem xuống nhốt ở địa ngục vĩnh
viễn.
Đại Hồng thúc cùi chỏ liên tục vào ngực Trần Lâm, giọng nũng nịu:
- Tên Tiểu Lâm Nhi chết hụt này coi tướng hiền lành mà ác tâm quá lớn.
Anh chết đi cho rảnh mắt tôi.
Trần Lâm cúi xuống nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau rồi cả hai bỗng phá ra
cười. Cảnh này giống y như ngày xưa, tuy hiếm hoi nhưng họ cũng đã từng
có những lúc vui vẻ với nhau. Trông Đại Hồng bây giờ chẳng khác gì con
mèo con bị thương nằm trong lòng chủ, thật ngoan hiền và dễ thương.
Khuôn mặt kiều mỵ tự nhiên của nàng như có một ma lực hút hồn người.
Trần Lâm thoáng rùng mình, chàng vội ngẩng mặt tránh ánh mắt của nàng.
Họ về đến cổng gia trang đã thấy Tiểu Hồng và Phan Sinh đứng đợi. Thấy
Đại Hồng bị thương, Tiểu Hồng hốt hoảng hỏi:
- Trời ơi chị Đại Hồng bị thương à? Có nặng lắm không? Mau đem chị ấy
vào trong coi thế nào.
Trần Lâm hai tay vẫn bế Đại Hồng, bỏ chân qua một bên lưng ngựa rồi
nhảy xuống đất, chàng nói:
- Chị ấy bị té ngựa. Đầu gối bị trật, anh đã bó tạm thuốc rồi, giờ cần phải
thay hai chiếc nẹp và thuốc mới.
Tiểu Hồng lo lắng:
- Bị té ngựa đến trật khớp à? Phải xem sao nếu không để bị mang tật thì
nguy.
Phan Sinh nói:
- Tiểu Hồng an tâm đi. Trần Lâm là danh y. Trật xương khớp đối với anh ấy
chỉ là việc nhỏ thôi.
Họ đem Đại Hồng về phòng nàng. Trần Lâm nhờ lấy ba thanh gỗ mỏng
nhỏ, chàng cẩn thận tháo thanh kiếm ra, vén ống quần lên thay lớp cao mới
và băng vải. Sau, đó chàng dùng ba nẹp gỗ bó cố định chân nàng. Dưới ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.