ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 4 - Trang 165

Trần Lâm vui vẻ nói:
- Được như vậy thì chúng ta đỡ lo phần nào vấn đề lương thực. Liên muội
viết thư ngay đi.
Chợt Vũ Tùng lên tiếng:
- Cho tôi gởi một lá thư với. Hi vọng đoàn thuyền của chúng tôi cũng đang
ở Gia Định. Tôi sẽ nhờ họ giúp đỡ thêm cho chúng ta.
Lê Trung mừng rỡ:
- Nếu có sự hỗ trợ của quí quốc thì hay biết dường nào.
- Đây chỉ là tình cảm riêng của tôi mà thôi. Tôi chưa thể liên hệ với sứ quân
của tôi được.
Lía nói:
- Như vậy thì hay hơn. Chúng tôi cũng không muốn sự giúp đỡ mang tính
chất quốc gia. Chúng ta phải tự lập.
Hồng Liên và Vũ Tùng viết thư xong Tiểu Phi liền cho người trong bang
gởi ngay vào Gia Định. Việc lương thực như thế là tạm ổn, mọi người chỉ
còn biết chờ đợi và hi vọng.
***
Đó là một buổi chiều khô trên đỉnh Kim Sơn. Thiên Tường ngồi một mình
nơi mỏm đá, mắt hướng xa xôi như đang ngắm cảnh chiều tà trên dòng
Kim Sơn lấp lánh nhưng tâm hồn lại lạc lỏng tự nơi nao. Trên tay chàng là
con dao nhỏ và mẫu gỗ khắc hình khuôn mặt của một người đàn bà. Từ lâu,
việc khắc hình mẹ mình đã trở thành thói quen trong những khi chàng rảnh
việc. Nhưng dạo gần đây, chàng vô cùng bức bối và tự giận mình vì trong
những khoảnh khắc vô tình, mẫu gỗ khắc xong không phải là gương mặt
thân yêu của mẹ mà là một gương mặt khác. Gương mặt ấy có vẻ đẹp mê
hồn, gương mặt của người đại tẩu mà chàng đã một lần nhìn thấy cả tấm
thân gần như lồ lộ của nàng. Nét đẹp ma mị đó không biết từ lúc nào đã in
sâu vào cõi lòng hoang lạnh, vào trái tim khô như đá của chàng, chỉ biết
rằng dạo gần đây, thỉnh thoảng nó lại xuất hiện trên khuôn mặt của mẫu gỗ
mà chàng vẫn hàng ngày lặng câm hí hoáy đẽo gọt. Những lúc như thế,
chàng hết sức hoảng hốt, mồ hôi tự nhiên toát ra ướt đẫm. Chàng lập tức
dùng hai bàn tay vận lực vào bóp nát mẫu gỗ. Và chàng tìm một nơi nào đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.