ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 4 - Trang 2

Én Liệng Truông Mây - Hồi 33 - Phần 1

Trần Lâm từ giã núi rừng Đá Vách, một người một ngựa khấp khởi miệt
mài trên đường thiên lý mong sớm về lại nhà xưa. Bao nhiêu cảm xúc vui,
buồn, hổ thẹn của một tên lãng tử hồi đầu trào dâng đến nghèn nghẹn.
Mười hai năm xa cách, giờ này biết cha có còn ở mái nhà xưa? Tóc người
hẳn đã bạc rồi? Chao ôi!
Nẻo về thiên lý mịt mờ
Cố hương ơi biết có chờ đợi nhau
Nao nao lãng tử hồi đầu
Vó câu khấp khởi vượt mau dặm trường
Canh gà eo óc đêm sương
Mảnh trăng cố quận hồi chuông đêm sầu
Thuyền ai khua nước giang đầu
Chó khôn giục tiếng võng ầu ơ đưa.[1]
[1] Trích từ Trường thi Hòn Vọng Phu - Vũ Thanh.
Theo con đường làng, ngôi nhà cũ thân yêu của tuổi thơ từ từ hiện ra.
Chàng xuống ngựa, buộc vào gốc cây dừa trước ngõ rồi bước từng bước
qua sân đến thềm nhà, run run đưa tay gõ cửa. Giọt lệ rưng rưng đọng trên
mắt chỉ chờ gặp lại cha sẽ tuôn trào. Một người đàn bà nhà quê xa lạ mở
cửa hỏi:
- Công tử tìm ai?
Trần Lâm hết sức ngỡ ngàng, ấp úng:
- Thưa, chào thím. Cháu muốn hỏi thăm ông Đoàn Phong. Ông ta còn ở đây
không?
Người đàn bà lộ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.