ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 4 - Trang 5

trôi mất, không biết về đâu. Thật tội nghiệp, cô bé xinh đẹp đến nhường
nào.
Trần Lâm cầm thanh kiếm gia truyền trong tay mà cõi lòng tan nát. Chàng
đau đớn không thốt nên lời. Nước mắt cứ tuôn trào như suối. Bao nhiêu hối
hận, ăn năn, bao nhiêu tội nghiệt cứ như những đợt sóng trầm luân trào
dâng trong lòng đến nghẹt thở. Chàng muốn một kiếm đâm nát tim mình,
lấy cái chết tạ tội với cha mẹ và em gái.
Người đàn bà nhìn bộ dạng thảm não của chàng vội lên tiếng an ủi:
- Chuyện đã lỡ rồi, công tử cũng không nên đau buồn quá độ. Phải giữ lại
tấm thân cho họ Đoàn của công tử.
Trần Lâm bây giờ mới lên tiếng:
- Cảm ơn thím. Thím có biết mộ của cha cháu ở đâu không?
- Để tôi đưa công tử đi. Lâu nay vì nghĩ thương cảnh đời tội nghiệp của ông
Phong nên gia đình tôi thỉnh thoảng vẫn chăm sóc mộ phần ông ấy, không
muốn để nó thành mộ hoang vô chủ. Thanh kiếm này từ nay trả lại cho
công tử.
Trần Lâm cúi đầu cảm ơn rồi lấy ra một đỉnh vàng lớn cùng một ít bạc vụn
đưa cho người đàn bà.
- Nhờ thím chuẩn bị giùm cháu ít đồ tế lễ. Cháu muốn tế mộ phần của cha
và em gái trong ba ngày.
Người đàn bà trợn to đôi mắt.
- Đồ tế lễ trong ba ngày thì đâu cần nhiều vàng đến vậy?
Trần Lâm dúi số vàng vào tay bà, nói:
- Thím cứ giữ lấy. Lòng tốt của thím còn xứng đáng được nhiều hơn thế
nữa. Xin lỗi vì quá nóng ruột nên cháu đã thất lễ. Quí danh của thím là gì
để cháu tiện xưng hô?
Người đàn bà nhận số vàng, trả lời:
- Người ta gọi tôi là Đỗ thị, là họ của chồng tôi ấy. Quí danh cái nỗi chi!
Đỗ thị đưa Trần Lâm đến ngôi mộ của Đoàn Phong ở ngoài khu gò làng.
Một nấm mồ đất đơn sơ, nơi yên nghỉ của một tay võ tướng từng là rường
cột nước nhà. Trần Lâm nhào xuống ôm chầm mộ cha mà lòng tan nát.
Chàng nghẹn ngào đến không thể khóc, cũng chẳng thể thốt ra được lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.