ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 4 - Trang 280

Bài thơ miêu tả phong cảnh u tịch của ngôi nhà tranh nhỏ, bốn vách đều
được làm bằng trúc dựng ngay cạnh con suối, chung quanh bao bọc bởi
giậu chè thấp được cắt tỉa ngay ngắn cùng hàng trúc xanh thon thả vươn
cao, trông rất thanh nhã. Lúc Thành Nhơn sắp tới nhà của Ngô Thế Lân trời
đã ngã bóng chiều. Ông ta xuống ngựa dẫn bộ vào cổng. Chợt từ phía sau
nhà, nơi con suối nhỏ có tiếng đàn kìm (đàn nguyệt) và tiếng ngâm thơ
vọng ra. Đỗ Thành Nhơn vội đứng lại lắng tai nghe.
Vu Lai kết ốc nhất niên dư
Cái thế khâm hoài nhật ích sơ
Cựu sự như xuyên trường thệ hải
Tân hoài tự nguyệt dục lăng hư
Vị năng giáng khuyết toàn gia cử
Thả bạng không môn viễn tục cư
Thiên ý nhược phi liên tích ngã
Khẳng giao dung dị ngọa mao lư.
Dịch nghĩa:
Dựng nhà ở Vu Lai đã hơn một năm rồi
Việc đời ngày càng dửng dưng
Chuyện cũ như sông dài, phó mặc cho biển cả
Hoài bão mới như trăng cứ muốn vượt lên
Cả nhà chưa một lần bước tới cửa khuyết
Cửa hư không chốn phàm tục xa xôi
Giả thử ý trời không còn thương ta nữa
Vẫn vui ngơi nghỉ chốn nhà tranh.
Đỗ Thành Nhơn nghe xong bài thơ thì giật mình thầm khen cho tài tiên tri
của Thế Lân. Thành Nhơn nghĩ: “Có lẽ ông ta biết mình đến đây cầu ông ta
ra giúp nước nên đã ngâm bài thơ này để thể hiện chí nguyện cũng như để
thay cho lời từ chối một cách hết sức khéo léo”. Thành Nhơn cột ngựa vào
bụi trúc gần đó rồi thong thả đi vào nói lớn:
- Bằng hữu lâu ngày đến thăm, nếu không dọn sẵn mâm rượu làng Chuồn
thì chí ít cũng phải bày cuộc trà ướp sen tiếp đón, có đâu lại ngâm khéo một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.