ÉN LIỆNG TRUÔNG MÂY - TẬP 4 - Trang 301

- Tôi đã thuê tạm một gian phòng ở khách sạn Phù Ly, chờ xong việc sẽ lên
đường.
Chú Nhẫn buông một tiếng thở dài thông cảm. Quỳnh Dao đưa ông đi khắp
nơi để xem xét. Cuối cùng nàng nói:
- Vậy là từ nay trang trại này thuộc về các huynh, tôi không còn trách
nhiệm hay quyền hạn gì nữa.
- Cảm ơn phu nhân. Chúc phu nhân gặp nhiều may mắn trên đường đời sau
này.
Quỳnh Dao nhỏ giọng:
- Cảm ơn huynh, tôi chỉ mong được như vậy.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Quỳnh Dao vội nói:
- Trời mưa rồi. Chúng ta về nhanh thôi, tôi đã làm mất nhiều thời gian của
huyện huynh quá rồi.
Chú Nhẫn mỉm cười nói:
- Không sao, mưa thế này, cưỡi ngựa vừa bị ướt lại vừa nguy hiểm lắm.
Chúng ta hãy ráng đợi một lát mưa tạnh, tôi sẽ đưa phu nhân về.
Quỳnh Dao bỗng rùng mình, đưa hai tay ôm trước ngực vì có một cơn gió
mang bụi mưa hắt vào qua cửa. Ngoài kia, trời đổ mưa như trút nước. Chú
Nhẫn bước đến khép kín cửa lại để gió khỏi hắt vào. Bỗng một tiếng sấm
nổ vang, Quỳnh Dao sợ hãi hét lên rồi nhào vào lòng chú Nhẫn và ôm cứng
lấy ông. Chú Nhẫn theo phản xạ tự nhiên đã đưa hai tay ôm thân hình nhỏ
bé của Quỳnh Dao để che chở cho nàng. Cơn sợ hãi đã qua, cả hai đều bối
rối vừa định buông tay ra thì một tiếng sấm nữa lại nổ vang. Quỳnh Dao
hoảng hốt hét lên và hai người lại ôm chầm lấy nhau. Mùi hương của mỹ
phụ, hơi ấm của người đàn ông lực lưỡng như quyện vào nhau trong bóng
tối ở căn nhà vắng đã làm cho họ không còn đứng vững được nữa. Họ từ từ
ngã quỵ xuống sàn. Ngoài trời mưa ầm ầm như thác đổ, những tiếng sấm
rền vang khiến họ chẳng dám rời nhau. Mưa tuy to, sấm tuy lớn nhưng
cũng không át được tiếng thở dồn dập của hai người trong căn nhà vắng.
Thật là:
Ghê thay sóng hạnh khóe đào
Dẫu cho sắt đá cũng nhào cũng xiêu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.