EO THON NHỎ - Trang 132

hết, không chỉ huýt sáo, mà thiếu chút nữa động thủ rồi.”

Văn Nguyệt cười cười: “Kể từ khi Lục Vũ chuyển đến Tam Trung, thì

bây giờ đã tốt lên nhiều rồi đấy, không còn người nào dám tùy tiện làm loạn
đâu.”

Hút thuốc đánh nhau là chuyện thường, chẳng qua là ít sử dụng vũ khí

hơn trước, dù sao Văn Nguyệt cũng đã thấy vài lần.

“Lục Vũ?” Đường Nhân nhắc lại, mắt nhìn Tô Khả Tây.

“Lần trước tớ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nè, có hai nhóm người đánh

nhau trước cổng trường, còn mang cả gậy sắt, tớ còn thấy có người cầm
dao nữa.” Văn Nguyệt nhớ lại cảnh tượng kinh hồn ngày hôm đó.

Tô Khả Tây hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Về sau đột nhiên có một người xuất hiện, vóc dáng cao cao, nhìn rất

sáng sủa. Người đó vừa đến, thì hai nhóm lập tức dừng lại, còn gọi người
đó là ‘Anh Vũ’, tớ có bạn học ở Tam Trung, nói với tớ đó là Lục Vũ, là
người cầm đầu Tam Trung, đám lộn xộn trong đó đều rất sợ Lục Vũ.”

Lúc đó nói Văn Nguyệt không sợ cũng không đúng, cô ta thấy có vài

người mang theo vũ khí, còn tưởng rằng sẽ có chuyện đổ máu, cô ta cũng
đã chuẩn bị gọi xe cứu thương, cuối cùng ai ngờ nhờ một người ra mặt mà
mọi chuyện êm xuôi.

Văn Nguyệt lại cười rộ lên, hai lúm đồng tiền ở bên má lộ ra: “Nghe

nói là cậu ta mới chuyển đến, vừa mới chuyển đến thì ngày hôm sau đã
được nhận đầy thư tình và chocolate bánh ngọt các loại.”

Sắc mặt Tô Khả Tây đột nhiên trắng bệch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.