EO THON NHỎ - Trang 131

Nhà của Văn Nguyệt ở bên cạnh, đi vài bước đã đến.

Gia cảnh của Văn Nguyệt rất bình thường, phòng ốc cũng khá cũ kỹ,

nhưng được bố trí rất ấm cúng. Hơn nữa khu này không bao lâu nữa sẽ bị
phá dỡ, đoán chừng sẽ được nhận một khoảng tiền hoặc là một căn nhà
mới, nói tóm lại rất có lời.

Mẹ của Văn Nguyệt biết Đường Nhân và Tô Khả Tây, bà lập tức mời

vào: “Nhân Nhân và Tây Tây đến chơi nè con, dì mới mua bưởi nè, vào
nếm thử đi.”

Trên bàn là những múi bưởi trắng nõn tươi ngon.

Đường Nhân tiện tay nhón lấy một múi bưởi: “Dì à, Văn Nguyệt đâu

ạ, cháu nghe nói bạn ấy ngã bệnh, có sao không ạ?”

Mẹ Văn lắc lắc đầu, lại gật gật đầu: “Mấy ngày trước sốt một chút,

mới vừa đỡ hôm nay, nhưng vẫn cần truyền nước muối vài lần nữa, bây giờ
con bé đang nằm trong phòng xem ti vi, hai cháu vào đi.”

Chuyện lần trước mẹ Văn vẫn còn chút áy náy, may mắn là Đường

Nhân không trách bà. Thành tích giỏi, tính cách tốt, lại chấp nhận làm bạn
với con gái bà, nên mẹ Văn rất yên tâm.

Văn Nguyệt dựa vào giường, càng không ngừng chuyển đài, nhận thấy

cửa phòng mở ra, vui vẻ nói: “Nhân Nhân, Tây Tây.”

Đường Nhân đi tới trước giường: “Há miệng.”

Văn Nguyệt lập tức há miệng, một múi bưởi nhanh chóng lọt vào

miệng cô ta.

Tô Khả Tây nhanh nhảu mở miệng: “Lâu rồi không qua bên Tam

Trung, lúc nãy tớ thấy bộ dáng đám Tam Trung cũng chẳng có gì thay đổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.