EO THON NHỎ - Trang 572

Yêu xa cũng khá nguy hiểm.

Cô có tự tin bao nhiêu cũng không thể đánh lại thời gian.

Lục Trì bị bất ngờ với câu trả lời, dừng lại nhìn cô: “Không thì học…

Học lại…”

Lời còn chưa dứt đã bị Đường Nhân cắt ngang: “Lục Trì, tớ dạy cậu

nói chuyện nhé.”

Lục Trì ngẩn ra, hơi nhếch môi.

Sợ anh hiểu lầm, Đường Nhân lại lôi từ trong cặp mình ra bài thi của

anh, mặc dù trước đó đã trả lại anh, nhưng sau đó cô lại mượn lại.

Ban đêm trời tối, cô mượn bóng đêm để dựa sát vào gần Lục Trì, giải

thích: “Tớ muốn nghe chính miệng cậu đọc bài thơ này một cách hoàn
hảo.”

Cô nhét bài thi vào trong tay anh.

Mặc dù chỉ có ba câu ngắn ngủi: Như bọt khí bốc hơi một cách ngọt

ngào, như mùa xuân rơi xuống cành anh đào, như mùa hè mở lon nước có
ga.

Cô không thấy rõ vẻ mặt Lục Trì, chỉ có chờ đợi.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh trả lời: “Được.”

Đường Nhân cho rằng chờ sau khi cảnh sát điều tra ra nguyên nhân rồi

sẽ dò bài anh.

Ai ngờ ngày hôm sau, phía trước trường học có người kéo tới, mang

theo cả bảng biểu ngữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.