EO THON NHỎ - Trang 823

Đường Nhân nhìn xung quanh một vòng, phát hiện một túp liều ny lon

khá lớn, nghe nói trước kia người ta ở để canh đất, bây giờ bị bỏ phế.

Cô kéo Mã Cao đi lượm những nhánh cây cao và cứng, mắc bốn góc

ny lon trên nhánh cây, mặc dù hở, nhưng dù sqo cũng ngăn được mưa, mấy
đứa nhỏ lớn lớn thay phiên giữ nhánh cây cho các sinh viên.

Trên mặt đất nhầy nhụa như bùn lầy, lần đầu tiên Dường Nhân cảm

thấy chật vật như vậy, tóc tai ướt nhẹp, bết dính trên mặt, vừa nhột vừa khó
chịu, lòng bàn tay còn bị mấy nhánh cây cào rách.

Ngoài trời đã tối, bên này chỉ còn ánh sáng yếu ớt của điện thoại di

động, cũng không biết cứu viện tới lúc nào.

Triệu Nhạc chen tới, nhỏ giọng nói: "Đường Nhân, lúc cậu chạy về

thôn thì bác sĩ nhà cậu có nhắn tin tới, tớ có trả lại cậu ấy."

Giọng nói Đường Nhân có chút khàn: "Ừ, không sao đâu."

Cô suy nghĩ Lục Trì đã biết rồi, bây giờ chắc chắn anh đang rất lo lắng

cho cô, sau đó sẽ nhanh chóng kiếm cách đến đây....

Đường Nhân cười nhạo bản thân, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Điện thoại di dộng đã hoàn toàn mất tín hiệu, biểu chiều còn đầy pin

nhưng bây giờ chỉ còn lại một chút, cũng có thể duy trì được một lúc.

Phiền toái nhất là những đứa bé này bị ướt mưa lạnh người, ngày hôm

sau trời lại nóng lên.

Triệu Nhạc yếu ớt mở miệng: "Ai mà ngờ có động đất chứ... Hiện tai

đã ngừng rồi, nhưng tớ cũng không dám mất cảnh giác, chỉ sợ có dư
chấn..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.