ERAGON - CẬU BÉ CƯỠI RỒNG - Trang 240

chúng ở Alageasia, ông tin chỉ có anh xứng đáng nhận quyền thừa kế từ các
Kỵ Sĩ."
Eragon ứa nước mắt. Đó là lời khen cao quí nhất chưa bao giờ nó nhận
được từ ông. Nó tự nhủ, đây là một trách nhiệm mình rất vinh hạnh nhận
lãnh. Nó cảm thấy sức lực và hy vọng tràn trề.
"Tốt. Chúng ta sẽ đến Gil eah. Còn vụ Murtagh? Em nghĩ anh ta có nên đi
cùng mình không?"
"Chúng ta còn nợ anh ta ơn cứu mạng. Và dù không tính đến chuyện đó, thì
anh ta đã thấy chúng ta rồi. Dù muốn hay không, hãy giữ anh ta gần tụi
mình, để anh ta không thể tả nhân dạng và địa điểm của chúng ta với triều
đình."
Eragon đồng ý, rồi kể cho Saphira nghe về giấc mơ: "Những gì anh thấy,
làm anh lo ngại quá. Cảm thấy như có điều gì khủng khiếp sắp xảy đến cho
cô ấy. Anh tin chắc cô ấy đang gặp nguy hiểm chết người, nhưng không
biết tìm cô ta ở đâu. Cô ta phải ở đâu đó chứ."
"Con tim anh bảo sao?"
"Con tim anh mới chết rồi. Tuy nhiên anh hy vọng, trên đường đi tới Gil
eah, qua những thành thị, chúng ta sẽ tìm thấy nơi giam giữ cô ta. Chỉ sợ
giấc mơ tiếp theo, anh sẽ chỉ thấy một nấm mồ. Anh không thể chịu đựng
nổi điều này."
"Sao vậy?"
"Không rõ nữa. Nhìn cô ta, anh cảm thấy như cô ta là một thứ gì quý giá,
không....thể để mất được. Kỳ lạ lắm!"
Saphira nhe nanh trắng nhởn, cười khì khì. Eragon gắt: "Làm trò gì vậy?"
Ả lắc đầu quầy quậy, bỏ đi.
Eragon cho Murtagh biết kế hoạch lên đường. Murtagh bảo:
- Nếu cậu quyết định tìm gặp người tên Dormnad, rồi tới với Varden, thì tôi
phải chia tay thôi. Bước vào lãnh địa của Varden, nguy hiểm cho tôi, chẳng
khác nào tay không vào hang cọp Uru baen. Chúng sẽ thổi kèn báo cho tất
cả biết tôi đã tới.
- Chúng ta không phải chia tay sớm đâu. Đường tới Gil eah còn xa lắm. Lát
nữa mình sẽ rời khỏi đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.