ERAGON - CẬU BÉ CƯỠI RỒNG - Trang 250

Khi người hầu đem đồ ăn vào. Eragon đợi cho hắn ra khỏi, bưng khay đồ
ăn đến bên cửa sổ, đổ ra ngoài đường. Tuy đồ ăn chỉ có bánh mì, phô mai
và một chút hành, cũng đủ làm nó cảm thấy đói cồn cào, nhưng nó nhất
quyết không ăn, để tránh bị đánh thuốc mê. Càng lúc tinh thần nó càng tỉnh
táo hơn. Nó bắt đầu nhớ lại nhiều câu thần chú, nhưng khi nó lẩm bẩm đọc
lên, vẫn không có gì xảy ra. Eragon bực tức muốn gào lên được.
Bữa ăn trưa Eragon cũng đổ qua cửa sổ, nó hồi hộp hy vọng không ai phát
hiện. Tuy đói xót ruột, nhưng không khổ bằng khát nước. Cổ họng nó khô
khốc, cứ nghĩ đến dòng nước mát lạnh, ngọt ngào là nó như bị tra tấn. Tuy
vậy, nó vẫn cố không đụng tới bình nước.
Chợt tiếng ồn ào ngoài hành lang làm nó lắng nghe.
- Đã có lệnh rõ ràng. Không ai được vào gặp nó.
- Thật ư? Anh muốn chết hay sao mà ngăn ta, đại úy?
- Không....nhưng...Đức Vua...
- Đức Vua đã có ta lo. Mở khóa mau.
Tiếng khóa lách cách ngòai cửa phòng Eragon. Nó vội làm bộ mặt ngẩn
ngơ, bụng nghĩ, dù thằng cha này nói gì, mình cũng giả khùng, không hiểu.
Cửa mở. Eragon nín thở khi nhìn thấy mặt Tà Thần. Mặt hắn như một cái
sọ bị lột da và được bao ra ngoài bằng chiếc mặt nạ của thần chết.
Nhếch nụ cười lạnh buốt, nhe ra hàm răng nhọn, Tà Thần lên tiếng:
- Chào. Ta phải chờ đợi mãi mới gặp được mi.
Eragon lắp bắp:
- Ông...ông...là..là...ai?
Hắn ngồi xuống, xoè rộng áo choàng đen, đôi mắt hạt dẻ sáng lên đầy đe
dọa:
- Tên ta không thành vấn đề với một kẻ trong hoàn cảnh như mi. Chính ta
mới là người cần biết tên mi. Mi là ai?
Eragon giả nai ngẫm nghĩ một lúc, rồi ngớ ngẩn nói:
- Chẳng biết nữa...tên thì là Eragon, nhưng chẳng biết....như vậy đầy đủ
chưa nhỉ?
- Chưa, chưa đủ. Mi láu cá lắm, chàng Kỵ Sĩ trẻ tuổi ạ.
Hắn cúi sát Eragon. Da trán hắn mỏng và trong suốt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.