lực lưỡng dìu một phụ nữ bất tỉnh.
Mái tóc dài, đen như trời đêm, che phủ mặt cô ta, tuy một dải băng da đã
được thắt chặt bím tóc sau lưng. Cô ta mặc quần và áo da đen. Một thắt
lưng da bóng, đeo một bao kiếm rỗng. Đôi chân nhỏ nhắn đi một đôi ủng
cao tới gối.
Eragon giật thót người, như bị đấm ngay bụng, khi cô ta nghẹo đầu sang
một bên. Đó chính là người nó đã gặp trong mơ.
Đường nét trên mặt nàng hoàn hảo như một bức tranh. Cả tấm nhan sắc ấy,
chỉ bị một vết xước bên dưới má, nhưng nàng vẫn là một người tuyệt sắc
mà Eragon chưa từng bao giờ được thấy.
Người nó nóng ra, như trong nó có điều gì đó vừa chợt thức, một điều nó
chưa từng cảm thấy bao giờ. Mái tóc nàng chợt xô lệch, để lộ vành tai
nhọn. Eragon lạnh toát người. Nàng là thần tiên!
Tụi lính dìu nàng đi khỏi tầm nhìn của Eragon. Sau đó, là một người cao
lớn, ngạo mạn, tà áo choàng đen phất phới sau lưng. Mặt hắn ta trắng nhợt
như xác chết, tóc đỏ lòm như máu. Nó biết kẻ đó là ai. Tà Thần! Thì ra giải
thoát nó khỏi tay Urgals là...một Tà Thần!
Khi qua phòng giam Eragon, hắn quay đầu nhìn thẳng vào nó. Đôi mắt hắn
màu hạt dẻ. Hắn nhếch môi nở nụ cười man rợ, nhe những cái răng nhọn
như lưỡi răng cưa.
Eragon ngồi rũ xuống sàn. Dù trong lúc hoang mang, nó cũng biết rằng sự
xuất hiện của Tà Thần đồng nghĩa với tội ác tràn lan. Nơi nào chúng xuất
hiện là máu chảy thành sông. Một tà thần làm gì tại đây? Rồi ý nghĩ của
Eragon lại quay về nàng tiên xinh đẹp và những cảm xúc lạ lùng lại xâm
chiếm nó.
Mình phải trốn khỏi đây, ý nghĩ đó vừa thoáng trong đầu, tâm trí nó mịt mờ
như làn mây bao phủ. Nó trở lại giường, lịm ngay vào giấc ngủ.
Vừa mở mắt, Eragon nhận ra ngay có sự thay đổi khác hẳn: suy nghĩ dễ
dàng, minh bạch hơn. Nó biết mình đang ở Gil eah. Nó tự nhủ, chúng đã
lầm, thuốc mê đang tan dần. Chứa chan hy vọng, Eragon liên lạc với
Saphira và thử sử dụng phép thuật. Nhưng cả hai việc đều không thành
công.