ERAGON - CẬU BÉ CƯỠI RỒNG - Trang 88

"Anh cóc cần biết em nói gì. Đó không phải là lý do để đi khỏi đây."
"Vậy thì còn những lý do khác nữa. Dấu vết của em đã bị nhìn thấy. Người
ta đang báo động về sự có mặt của em. Dần dần em sẽ bị phát hiện. Ngoài
ra, nơi này còn gì cho anh đâu. Không nhà cửa, không gia đình, người
thân...."
"Nói bậy! Anh Roran chưa chết."
"Nhưng nếu anh ở lại, anh phải cắt nghĩa những gì đã xảy ra. Roran có
quyền biết thế nào và vì sao cha anh ta chết. Roran sẽ làm gì khi phát hiện
ra em?"
Lý luận của Saphira làm Eragon điên đầu, nhưng nó vẫn không thể nào có
ý tưởng xa lìa thung lũng Palancar được. Đây là quê hương của nó. Nhưng
việc truy lùng hai kẻ lạ cũng thôi thúc nó. Eragon hỏi:
"Anh có đủ sức để làm việc này không?"
"Anh còn có em."
Eragon cảm thấy khinh bỉ thái độ ngập ngừng, không cả quyết của mình.
Saphira có lý. Không còn vấn đề nào khác, ngoài chuyện phục thù. Và con
gì làm nó sảng khoái hơn là săn đuổi hai tên lạ mặt kia. Một luồng nội lực
mạnh mẽ cuồn cuộn dâng trào, tóm thu cảm xúc của nó, tạo thành một mối
căm giận rắn như thanh sắt, khắc hai chữ: phục thù. Đầu nó ong óng, khi
tuyên bố: "Anh sẽ hành động."
Chấm dứt liên lạc với Saphira, Eragon lăn khỏi giường. Người nó căng như
sợi lò xo. Trời còn sớm, nó mới ngủ được chừng vài tiếng. Eragon thầm
nhủ: "Không gì nguy hiểm hơn một kẻ không còn gì để mất. Mình phải trở
thành kẻ đó."
Mới hôm qua, nó tưởng như khó lòng đứng vững trong đời, nhưng giờ đây
nó tự tin, vững vàng với một ý chí rắn rỏi, không thèm quan tâm đến sự
đớn đau của thân xác nữa.
Vừa định ra khỏi nhà, chợt nghe tiếng hai người rì rầm nói chuyện, Eragon
ngừng lại, lắng nghe. Giọng bà Elain dịu dàng:
-...một chỗ ở. Nhà ta có phòng mà.
Giọng ông chồng trầm trầm nho nhỏ, rồi tiếng bà vợ trả lời:
- Phải, tội nghiệp thằng nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.