EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 134

“Vất vả lắm tôi mới thuyết phục được mấy thành viên Ban

biên tập đó. Lũ ấy lúc nào cũng tưởng mình tài giỏi. Cuốn Trái tim
dù có bán tốt đến thế nào đi chăng nữa thì họ cũng chẳng đời nào
gật đầu. Chính vì thế, cậu nhất định đừng bỏ lỡ cơ hội này. Trước
tiên cậu cứ gửi một truyện ngắn hay một truyện vừa đi. Văn học Hàn
Quốc vẫn ưu ái truyện ngắn lắm. Tôi cảm thấy tài năng của cậu
có thể vượt qua hết thảy các kiểu văn học đại chúng. Trước đây đã
phải chịu nhiều thiệt thòi rồi đúng không? Nhân cơ hội này hãy
cho mấy kẻ tự cho mình là thần văn, thánh thơ chống mắt lên
mà coi. Cứ đăng mấy truyện ngắn trước đã, tiếp theo sẽ đến
truyện dài kỳ, sau đó tiếp tục xuất bản sách, nhất định sẽ vượt quá
triệu bản.”

“Nói cái quái gì thế, văn học làm quái gì có thứ gọi là thần văn,

thánh thơ?” Tôi gào ầm lên.

“Tôi nói rồi mà, nhân cơ hội này cho mấy kẻ tự cho mình là tài

giỏi biết mặt.”

“Được thôi. Có cái gì ghê gớm chứ, viết là được chứ gì? Tôi viết.

Truyện ngắn tôi cũng viết, truyện dài kỳ tôi cũng viết. Tôi sẽ
viết.” Tôi gào to lên, nộ khí bừng bừng trong lòng.

Tôi tính sau này sẽ nhận tất cả những lời mời viết truyện. Tôi

phải đường đường chính chính đứng trước mặt mấy người thích
phân chia giai cấp “thần văn, thánh thơ” kia: “Tôi có chỗ nào kém
thầy Lee Jeok-yo chứ?” Trong cơn say tôi bất giác nói ra những lời
đó.

“Vậy là được rồi. Kỳ sau tôi sẽ dành chỗ cho tiểu thuyết của nhà

văn Seo. Nhất định sẽ gây được tiếng vang lớn!”

Tôi còn rất trẻ, tinh thần vô cùng sung mãn, hơn nữa dù nằm

mơ tôi cũng muốn mình thành danh trên bước đường văn chương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.