EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 136

Gần đây tình cảm của tôi dành cho Eun-kyo cũng rất hỗn loạn.

Lần đầu tiên gặp em là ở trước cổng trường. Hình như là buổi trưa
thì phải, một mình em đứng đó giơ tay vẫy xe trước cổng trường.
Trước đây, những lúc đến nhà thầy, tôi có trông thấy em vài lần,
nên rất quen mặt. Tôi dừng lại, mở cửa xe, hỏi em chưa đến giờ tan
học, sao lại về sớm vậy. Em không trả lời. Khi ngoái đầu lại nhìn thì
thấy nước mắt em ướt nhòe nhoẹt trên mặt, chảy xuống tận cằm.

“Mẹ em… bị ngã trong nhà tắm… gẫy chân.” Sau khi lau nước

mắt em nghẹn ngào nói.

Hôm đó tôi mới biết em không có cha, còn mẹ thì làm việc trong

nhà tắm công cộng. Tôi thấy rất thông cảm với gia cảnh như thế.
Lúc em xuống xe, tôi móc hai tờ chi phiếu một trăm nghìn

(1)

đưa

cho em.

“Cầm lấy đi, không sao đâu. Anh dù không đi làm nhưng vẫn là

người có thể kiếm ra tiền. Em cứ tùy ý dùng nhé, hoặc vứt đi cũng
được.”

Lời nói của tôi là thật lòng. Tôi vốn là người dễ đồng cảm, thấy

người đáng thương thì không thể bàng quan. Còn nhớ hồi học trung
học tôi từng đem những đồng tiền do mẹ vất vả kiếm được để
mua áo khoác cho người lang thang, về bị mẹ mắng cho một trận.

Em nhìn tôi, không nói gì, bỏ tờ chi phiếu vào cặp rồi xuống

xe, cũng không nói cám ơn. Vừa xuống xe liền lập tức chạy nhanh
vào nhà, vì vậy, tôi biết nhà em ở đâu.

Mọi chuyện bắt đầu như thế. Có nhiều hôm tôi tới nhà thầy

muộn, đó là bởi tôi gọi điện cho em, rồi đợi trước cổng trường đón
em cùng đi đâu đó. Cứ thế, hai chúng tôi bắt đầu có những buổi
ăn cơm cùng nhau, hoặc nói chuyện đến vài tiếng đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.