EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 141

nên dù đã hứa đem sách tới cho thầy, vậy mà đã bốn hôm rồi vẫn
chưa mang tới được. Buổi chiều có buổi đọc sách do một cửa hàng
sách online đứng ra tổ chức. Thầy đang tập tạ ở trong vườn − môn
mà đã rất lâu rồi thầy không tập nữa. Thời tiết hôm nay se se
lạnh, nhưng thầy chỉ mặc một chiếc áo cotton cộc tay. Bóng cây
tùng loang loáng trên cánh tay thầy.

“Cậu thử thi đấu cử tạ với tôi xem sao?”

“Thầy nói gì ạ?” Tôi cho rằng thầy đang nói đùa.

“Thi thử xem, dùng loại sáu mươi cân, trong mười phút, xem ai cử

được nhiều hơn.”

“Trời ơi, thầy... cẩn thận lại vẹo lưng đấy. Chẳng phải do dạo này

sức khỏe thầy không được tốt nên đã không tập môn này nữa sao?”

“Nghe cậu nói cứ như kiểu tôi sắp vào quan tài tới nơi ấy.”

“Thật là... thầy cũng thật là... đấy là cử tạ đấy ạ. Tuổi của thầy,

nếu lực tay khỏe thì cũng chỉ có thể thử một chút thôi.” Tới tận lúc
đó, tôi vẫn không ý thức được sự việc nghiêm trọng đến thế.

“Vậy thì thi vật tay xem nhé!” Thầy bước lên mô đất cao nói:

“Nắm chặt cánh tay nào!” Khoảnh khắc đó ánh mắt thầy ngời
sáng như chớp điện khiến tôi kinh ngạc lùi lại.

Ánh mắt ấy của thầy nói lên điều gì, tôi quá rõ. Tôi đặt quyển

sách xuống, nắm lấy tay thầy. Tuy bàn tay đang nắm lấy tay
tôi rất to lớn, nhưng nó chỉ còn lại da bọc xương. Tôi giả vờ như đang
dùng hết sức mình, nhưng lừa lúc thầy không để ý thì tôi rút sức
lực đi. Tôi định bụng sẽ thua thầy, thắng thua quan trọng gì chứ.

“Khốn nạn!” Tay tôi vừa bị ép xuống, ánh mắt thầy đã tóe ra

những ngọn lửa hung hãn, dường như muốn lập tức tóm lấy cổ tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.