EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 16

Cô bé liền xị mặt xuống, ngáp dài một cái. Ánh nắng hắt

những tia sáng rực lên người cô bé. “Phía sau nhà chỗ đất bằng kia
có một cái thang, cháu ngó vào thấy đẹp quá nên muốn vào trong
ngắm một chút. Cháu mới chợp mắt chút thôi.”

Hàng rào phía sau nhà có một khoảnh đất bằng phẳng rộng

chừng ba bốn mét, đối diện nó là núi. So với nền đất của toàn
khu thì lên khoảnh đất bằng đó cũng chính là lên núi, vì thế
quanh năm suốt tháng nơi đó đều đặt một chiếc thang. Nơi đây
dù không xa trung tâm lắm, nhưng cũng hiếm người qua lại, chỉ có
từng đàn chim sẻ vỗ cánh phành phạch trên những tán cây tùng.

“Cháu ở đâu?” Tôi hỏi.

“Cạnh tiệm giặt quần áo ạ.” Cô bé trả lời một cách nhanh nhẹn và

rõ ràng rồi tiếp: “Tạm biệt, ông nội!” Cô bé cúi đầu lễ phép chào,
sau đó đi xuyên nhanh qua những đám cây tùng, không chần chừ
chút nào. Một vệt nắng chiếu phía sau thân cô bé, trông cô như
một con thú nhỏ, bước chân thoăn thoắt.

Tôi nhìn xuống mấy khu nhà đó, cạnh bến xe bus cuối cùng

đó là những ngôi nhà cao thấp lẫn lộn, cùng những khu tập thể cá
nhân và vài ba ngôi biệt thự xây theo kiểu mới. Cứ mùa hè đến, trên
những bức tường lại nở rộ những đóa tường vi, nhưng do lâu ngày
không chăm chút, trên nóc nhà thậm chí cũng mọc cả cỏ.

“Lúc nào cháu muốn thì cứ đến nhé?” Tôi nói với theo cô bé.

Không hiểu tiếng ve sầu kêu vang lên ở đâu đó.

“Hồi mùa xuân, tôi có gặp con bé này trên đường vài lần. Trông

nó cũng ghê gớm đấy, nếu thầy để cô bé ấy đến nữa...” Seo Ji-
woo làu bàu.

“Cậu có trông thấy súng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.